Sư Tôn Thanh Tâm Quả Dục

Chương 14

“Sư tôn.”

Ngay cả động tác đẩy xe lăn cũng yếu ớt nên hắn đi rất chậm.

“Không cần qua đây, ta tới tìm mấy quyển sách thôi.” Ninh Lương liếc nhìn thanh tiến độ trên đầu hắn, vẫn là 55 không thay đổi.

Mặc Vân Sênh dừng lại cách nàng vài bước, hắn nhỏ giọng hỏi: “Sư tôn muốn tìm sách gì vậy? Sách y thuật ở đây đệ tử đều biết đặt ở đâu.”

Ninh Lương hoàn toàn không biết tên sách, nhưng nghĩ đến việc sách ở đây nhiều như vậy, nàng tìm mấy ngày mấy đêm cũng chưa chắc đã tìm được phương thuốc mình muốn.

Đã có sẵn một y tu giỏi ở đây thì tại sao phải tìm đâu xa?

Ninh Lương bèn nói: “Thôi bỏ đi, ta cũng không hiểu lắm về y thuật, vẫn nên hỏi con vậy.”

Khóe môi tái nhợt của Mặc Vân Sênh khẽ nhếch lên lộ ra nụ cười nhàn nhạt: “Sư tôn cứ hỏi.”

Ninh Lương: “Ta có một bằng hữu…”

Mặc Vân Sênh mỉm cười nhìn nàng, nụ cười của hắn dường như càng sâu hơn một chút.

Ninh Lương nói: “Người này tính tình rất nóng nảy, hở một chút là nổi giận. Đặc biệt là khi đói bụng hình như càng dễ cáu kỉnh hơn, có đan dược nào có thể giúp hắn bình tĩnh lại không?”

“Có, Thanh Tâm đan.” Mặc Vân Sênh nói: “Đệ tử vẫn còn dược liệu, có thể luyện chế giúp sư tôn một ít. Chỉ cần mỗi ngày cho người đó uống một viên là được, hắn sẽ bình tĩnh hơn nhiều. Còn việc dễ cáu kỉnh khi đói bụng e là do hồi nhỏ có ký ức bị đói quá đau khổ nên chỉ cần cho hắn ăn uống đúng giờ, bữa nào cũng no bụng thì sẽ đỡ hơn nhiều.”

Ninh Lương nhìn hắn với ánh mắt khác xưa, quả nhiên là Mặc Hành Quân nổi danh khắp Doanh Châu cảnh, y thuật thật sự rất cao siêu.

“Nhưng mà bằng hữu này của ta không thích ăn đắng lắm, đan dược này có thể luyện thành vị ngọt được không?”

Mặc Vân Sênh: “… Được.”

“Còn một chuyện nữa.” Ninh Lương nghiêm mặt nói: “Có đan dược nào có thể tăng cường thể lực giúp người ta tràn đầy năng lượng, dù ba ngày ba đêm không ngủ cũng vẫn rất tỉnh táo không?”

Mặc Vân Sênh hơi sững sờ, sau đó vẻ mặt hắn trở nên hơi mất tự nhiên đáp lại nàng: “… Có ạ.”

“Đan dược gì vậy?”

“Không cần đan dược đâu, có một loại linh thảo tên là ‘Phù Dương thảo’, sắc nước uống có thể ba ngày…”

Nghe nói không cần luyện thành đan dược, Ninh Lương càng vui mừng hơn: “Con có trồng ‘Phù Dương thảo’ không?”

Mặc Vân Sênh lắc đầu: “Không có, nhưng ở sau núi có rất nhiều, đệ tử đưa sư tôn đi hái.”

Hắn đặt quyển sách y học trong tay xuống rồi đẩy xe lăn đi ra ngoài.

Đây là tầng bốn, Ninh Lương nghĩ không biết hắn sẽ xuống bằng cách nào với cái xe lăn này, hay là nàng gọi hai người đến khiêng hắn xuống nhỉ.

Nào ngờ vừa đến cầu thang thì hắn xoay cổ tay lại, trong tay hắn lập tức xuất hiện một thanh kiếm dài màu đen. Kiếm chưa ra khỏi vỏ, hắn chỉ khẽ vung tay một cái là trên cầu thang gỗ bỗng mọc ra rất nhiều dây leo, vững vàng đỡ lấy xe lăn đưa hắn xuống dưới.

Ninh Lương: Lợi hại thật.

Sau khi xuống lầu, Ninh Lương vẫn động lòng trắc ẩn giúp hắn đẩy xe lăn.

Mặc Vân Sênh có hơi hoảng hốt nói: “Đệ tử không dám phiền sư tôn.”

“Không sao.” Ninh Lương thản nhiên nói, sao có thể để nhân vật phản diện giúp không công được? Đương nhiên nàng phải bỏ chút công sức chứ.

Đường đi ở Thiên Vân Tông rất bằng phẳng, xe lăn đi suốt cả quãng đường cũng không gặp chướng ngại vật nào.

Ninh Lương nhìn thanh tiến độ 55% của hắn, nàng không nhịn được hỏi: “Một tháng nữa ‘Hội Võ Tiên Môn’ sẽ được tổ chức ở Thiên Vân Tông, con muốn tham gia không?”

Người tu tiên ở Doanh Châu cảnh được chia thành võ tu, kiếm tu, phù tu, y tu, Phật tu… Trong đó võ tu và kiếm tu là phổ biến nhất. Ngoài Doanh Châu cảnh còn có ma tu, quỷ tu, yêu tu…

“Hội Võ Tiên Môn” phần lớn đều tham gia theo đội, mà y tu là nhân vật được săn đón nhất trong đội.

Dù sao cuộc thi cũng kéo dài một tháng, đặc biệt là trong bí cảnh việc bị thương là chuyện thường tình. Nếu có y tu giỏi thì tự nhiên có thể nhanh chóng hồi phục, tiếp tục chiến đấu.

“Đệ tử…” Mặc Vân Sênh hơi do dự: “Sư tôn thấy đệ tử có thể tham gia được không? Đệ tử sợ thân thể mình sẽ gây cản trở cho các sư đệ.”

Ha… Nếu không có thanh tiến độ 55% kia thì Ninh Lương đã cảm thấy hắn tội nghiệp rồi.

“Nếu con muốn tham gia thì cứ tham gia đi, đại hội trăm năm một lần, cũng là cơ hội hiếm có.”

Với cái thân thể này của ngươi, trăm năm sau chưa chắc đã còn sống đâu.

Mặc Vân Sênh mỉm cười: “Nếu sư tôn thấy đệ tử có thể tham gia thì đệ tử sẽ tham gia.”

Không biết vì sao trong lòng Ninh Lương lại mềm nhũn. Có lẽ là do Mặc Vân Sênh diễn quá giỏi khiến nàng không nhìn ra chút sơ hở nào, ngược lại còn cảm thấy thân thể này của hắn làm phản diện có phải hơi vô lý không?

Về thân thế của Mặc Vân Sênh, Ninh Lương cũng biết rất rõ. Nhà hắn làm nghề y qua nhiều đời, cũng là gia tộc nổi tiếng trong thế giới phàm nhân. Sau đó, nhà hắn bị vạ lây trong cuộc tranh đấu hoàng cung mà bị xử trảm hết.

Đáng lẽ hắn cũng khó thoát khỏi cái chết, là Tiêu Trầm Mạch đã liều chết cứu hắn ra khỏi nhà lao, mang theo hắn chạy trốn đến địa phận của Thiên Vân Tông. Hai người bọn họ tìm mọi cách bái môn làm đồ đệ của nàng.

Thân thế này của hắn không có vấn đề gì, năm đó lão Tông chủ vẫn còn sống cũng từng phái người đi điều tra.

Vì vậy Ninh Lương nghĩ mãi không ra, tại sao Mặc Vân Sênh lại hắc hóa thành nhân vật phản diện?

“Sư tôn, đến rồi.” Mặc Vân Sênh khẽ nói, hắn chỉ vào một cây thuốc màu xanh nhạt pha chút đỏ cam phía trước, nói: “Kia chính là Phù Dương thảo.”

Ninh Lương bước tới, nhổ cây Phù Dương thảo lên cầm trên tay nghiên cứu.

“Sư tôn…” Mặc Vân Sênh có vẻ hơi ngại ngùng: “Phù Dương thảo có dược tính rất mãnh. Mỗi lần chỉ cần dùng một lá là được, nếu nhiều quá e là sẽ gây hại cho thân thể của sư tôn.”

Ninh Lương cười nói: “Ta có dùng đâu.”

“Đệ tử biết, nếu là cho tiểu sư đệ dùng thì cũng… không thể quá nhiều.”

Ninh Lương: ?

Nàng nhìn cây Phù Dương thảo rồi lại nhìn đôi má ửng hồng của Mặc Vân Sênh, nàng bỗng nhiên hiểu Phù Dương thảo là thứ gì rồi!

Đây là cỏ tráng dương đúng không!

Ninh Lương khẽ ho một tiếng, nghiêm mặt nói: “‘Hội Võ Tiên Môn’ sắp đến rồi, ta thấy các đệ tử Thiên Vân Tông hơi lười biếng nên muốn tìm vài loại thảo dược để giúp bọn họ phấn chấn tinh thần, không lãng phí thời gian mà chăm chỉ tu luyện thôi.”

Mặc Vân Sênh sững người, hắn thở phào nhẹ nhõm rồi cười nói: “Thì ra là vậy.”

Hắn cứ tưởng sư tôn yêu tiểu sư đệ mà không có được nên định dùng chút thủ đoạn đặc biệt chứ.

Ninh Lương: Vậy trong lòng ngươi, vị sư tôn này rốt cuộc bại hoại đạo đức đến mức nào vậy?

“Dùng Phù Dương thảo này được không?”

“Được ạ.” Mặc Vân Sênh gật đầu: “Nếu là để tu luyện thì quả thật có thể ba ngày ba đêm không thấy mệt.”

“Vậy ta hái nhiều một chút.”

Ninh Lương xoay người lại, nhổ hết những cây Phù Dương thảo mà nàng nhìn thấy. Sau đó nàng sẽ đưa cho nhà bếp bảo bọn họ cho vào canh hầm mỗi ngày.

Các nhân vật phản diện nhất định sẽ tích cực tu luyện cho xem.

Mặc Vân Sênh mỉm cười nhìn bóng dáng nàng. Nàng lĩnh ngộ đại đạo từ khi mười mấy tuổi cho nên bây giờ vẫn giữ nguyên vóc dáng mười mấy tuổi. Đối với người tu tiên, khoảnh khắc lĩnh ngộ đại đạo chính là vĩnh hằng.

Vừa nhìn nàng Mặc Vân Sênh bỗng nhớ ra điều gì đó, nụ cười trên môi hắn cũng dần biến mất.

“Hội Võ Tiên Môn” năm nay được tổ chức ở Thiên Vân Tông. Xem ra những người đó đã không đợi được nữa rồi.

Còn nàng thì vẫn đang tìm đủ mọi cách giúp các đệ tử Thiên Vân Tông phấn chấn tinh thần để tu luyện, tu vi càng cao thì càng có nhiều cơ hội chiến thắng.

Đáng tiếc, những người đó nhất định sẽ phụ lòng nàng.

Không biết Tiêu Trầm Mạch có thể mang thứ đó về thành công hay không. Nếu không, không ai có thể ngăn cản được bọn họ.