Mai trưởng lão là sư tỷ của nguyên chủ, cũng một trong chín vị Mạch chủ của Thiên Vân Tông, Mai Lạc Anh.
Trong ký ức của Ninh Lương, nguyên chủ và Mai Lạc Anh luôn bất hòa. Năm đó, Mai Lạc Anh thậm chí còn phản đối kịch liệt việc nàng lên làm Tông chủ, vì vậy suýt nữa rời khỏi sư môn. Nhưng sau đó, không biết vì lý do gì nàng ta lại ở lại.
Mấy năm này, Mai Lạc Anh sống ẩn dật ở Lạc Mai cốc, không quan tâm đến chuyện của Thiên Vân Tông. Mấy lần nguyên chủ gọi nàng ta đến để bàn bạc chuyện lớn của Thiên Vân Tông nhưng nàng ta đều không đến.
Rõ ràng hoàn toàn không coi Tông chủ là nàng ra gì.
Mai Lạc Anh đến cầu kiến khiến Ninh Lương hơi bất ngờ.
Mà tiểu đồng kia vừa bẩm báo xong, nàng còn chưa kịp trả lời thì một bóng hình cao ráo đã bước vào. Váy dài trắng xanh, không trang điểm, dung mạo tuy không thể gọi là tuyệt sắc nhưng khí chất lại tao nhã, thoát tục hơn người.
Ninh Lương vô thức nhìn lêи đỉиɦ đầu nàng ta, sau khi nhìn xong thì thầm thở phào nhẹ nhõm.
Không có thanh tiến độ, nàng ta không phải nhân vật phản diện.
Mặt Mai Lạc Anh lạnh như băng, nàng ta liếc nhìn nàng một cái rồi nhìn sang Dạ Tinh đang say bí tỉ nằm gục trên bàn.
Ánh mắt của Mai Lạc Anh lập tức trở nên kỳ lạ.
Ninh Lương định mở miệng giải thích: “Không phải, ta…”
“Giải thích gì chứ, ta còn không biết muội là người thế nào sao?” Mai Lạc Anh là đại đệ tử của lão Tông chủ, luôn rất có uy nghiêm trong tông môn: “Ngay cả thỏ còn biết không ăn cỏ gần hang. Muội thì hay rồi, không phải cỏ gần hang thì muội lại không thích!”
Ninh Lương: …
Đều tại nguyên chủ, giờ nàng có trăm cái miệng cũng không thể giải thích rõ ràng được.
“Hôm nay sư tỷ đến đây chỉ vì chuyện này sao?”
Mai Lạc Anh cười lạnh: “Là trong lòng muội chỉ nhớ đến chuyện này thì có, ngay cả việc lớn của tông môn cũng không quan tâm.”
“Việc lớn?” Trong ký ức của Ninh Lương, gần đây thật sự không có việc lớn gì.
“Hội Võ Tiên Môn.” Mai Lạc Anh nhìn nàng với ánh mắt hối hận: “Quyết định tồi tệ nhất mà sư phụ từng làm trong đời chắc là năm đó người đã truyền lại vị trí Tông chủ cho muội.”
Ninh Lương: Ai nói không phải đâu?
Nhưng lời nhắc nhở của nàng ta lại khiến Ninh Lương nhớ đến chuyện lớn “Hội Võ Tiên Môn”.
Tu tiên giới ở Doanh Châu cảnh từ xưa đã có truyền thống, cứ trăm năm lại tổ chức “Hội Võ Tiên Môn” một lần để chọn ra những đệ tử ưu tú nhất của các tiên môn. Đây là sự kiện trọng đại của tu tiên giới, “Hội Võ Tiên Môn” cũng là nơi vô số thiên tài thể hiện tài năng.
Những người đứng đầu trong các kỳ “Hội Võ Tiên Môn” trước đây, sau này đều trở thành nhân vật quan trọng trong tu tiên giới.
Ở kỳ “Hội Võ Tiên Môn” trước, nguyên chủ cũng đã đạt được vị trí thứ năm. Nghe nói đây đã là thành tích tốt nhất của Thiên Vân Tông trong mấy trăm năm qua.
Năm nay quả thực đã đến lúc tổ chức “Hội Võ Tiên Môn”. Nửa tháng trước, các vị Tông chủ của các tiên môn đã tập trung lại để cùng nhau bàn bạc về hội võ, đồng thời cũng thảo luận về địa điểm tổ chức hội võ.
Vì tất cả các tiên môn lớn nhỏ ở Doanh Châu cảnh đều tham gia nên thông thường chỉ có bí cảnh của năm đại tiên môn mới đủ sức chứa “Hội Võ Tiên Môn”. Vì vậy địa điểm tổ chức mỗi kỳ đều được quyết định bằng cách bốc thăm một trong năm đại tiên môn.
Nửa tháng trước, đáng lẽ nguyên chủ phải đi bàn bạc về hội võ, nhưng lúc đó nàng vừa mới bị tiểu đồ đệ từ chối lời tỏ tình nên đau lòng không muốn gặp ai. Các vị trưởng lão khuyên can không được nên đành phải chọn một người đức cao vọng trọng đi thay nàng.
Xem ra người mà bọn họ chọn là Mai Lạc Anh.
Mặc dù trong lòng đang suy nghĩ rất nhiều, nhưng ngoài mặt Ninh Lương vẫn tỏ ra bình tĩnh.
“Thì ra sư tỷ đã trở về rồi. Vậy ‘Hội Võ Tiên Môn’ lần này được tổ chức ở đâu?”
Mai Lạc Anh không ưa nàng nhưng dù sao nàng cũng là Tông chủ. Sau khi trở về, nàng ta nên lập tức báo cáo địa điểm và những việc khác cho Tông chủ ngay, dù sao đây cũng là sự kiện trọng đại trăm năm có một lần của các tiên môn.
“Hội Võ Tiên Môn năm nay sẽ được tổ chức ở Thiên Vân Tông.”
Trong lòng Ninh Lương chợt lóe lên một tia u ám, nàng hỏi: “Khi nào?”
“Một tháng nữa, hội võ sẽ kéo dài một tháng, Tông chủ nên chuẩn bị…” Mai Lạc Anh nói qua một lượt những chi tiết mà các tiên môn đã bàn bạc cho nàng nghe.
Nhưng Ninh Lương lại nhớ đến manh mối quan trọng mà hệ thống đưa cho nàng hôm qua: Còn 62 ngày nữa Thiên Vân Tông sẽ bị diệt môn, còn 61 ngày nữa ký chủ sẽ chết.
Mỗi kỳ “Hội Võ Tiên Môn” kéo dài một tháng, tính ra thì thời gian Thiên Vân Tông bị diệt môn vừa đúng vào ngày kết thúc “Hội Võ Tiên Môn”.
Chẳng trách dạo này Thiên Vân Tông lại có nhiều nhân vật phản diện như vậy, e rằng những thế lực đứng sau đã bắt đầu bày mưu tính kế từ lâu rồi.
Trước tiên cho nội gián trà trộn vào Thiên Vân Tông lấy thông tin tình báo của Thiên Vân Tông. Đến kỳ “Hội Võ Tiên Môn”, không chỉ có các đệ tử ưu tú của các tiên môn tham gia mà chưởng môn, trưởng lão của bọn họ cũng sẽ đến. Đến lúc đó, nhiều cao thủ tụ tập lại như vậy, một mình Thiên Vân Tông làm sao chống đỡ nổi?
Nhưng tốn nhiều công sức như vậy chỉ vì bí cảnh và linh mạch của Thiên Vân Tông thôi sao?
Những tông môn nhỏ có lẽ là bí quá hóa liều, nhưng bí cảnh và linh mạch của năm đại tiên môn còn mạnh hơn Thiên Vân Tông không biết bao nhiêu lần, tại sao bọn họ phải làm vậy?
Ninh Lương không tin bốn đại tiên môn còn lại không hề nhúng tay vào. Nếu không có sự ngầm đồng ý của bọn họ thì làm sao những tông môn nhỏ đó có gan lớn như vậy? Hơn nữa, những tên phản diện nội gián mà bọn họ cài vào đều có tu vi không thấp. Chỉ trong vài năm ngắn ngủi mà bọn họ đều đã trở thành đồ đệ chân truyền dưới trướng chín vị Mạch chủ của Thiên Vân Tông, có vài người thậm chí còn là đại đệ tử!
Thủ đoạn này, những tông môn nhỏ không thể nào làm được.
Vì vậy, ngoài bí cảnh và linh mạch của Thiên Vân Tông, rốt cuộc bốn đại tiên môn còn nhắm vào cái gì của Thiên Vân Tông mà đến mức phải diệt môn?
“Ninh Lương!” Mai Lạc Anh quát khẽ kéo Ninh Lương về thực tại: “Ta nói nhiều như vậy rồi rốt cuộc muội có nghe hiểu không hả?”
Ninh Lương cười trừ: “Hay là tỷ nói lại lần nữa đi?”
Mai Lạc Anh: …
…
Sau khi Mai Lạc Anh rời đi, Ninh Lương bắt đầu suy nghĩ về tình hình hiện tại, đã rất nguy cấp rồi.
“Hội Võ Tiên Môn” đã được ấn định, một mình nàng đương nhiên không thể thay đổi. Mà đến lúc đó tất cả cao thủ của các tiên môn đều tụ tập lại, nàng lại càng không phải đối thủ của bọn họ.
Trong Thiên Vân Tông, người mà nàng có thể tin tưởng cũng không nhiều.
Thật sự là độ khó cấp địa ngục mà…
Ninh Lương nhìn Dạ Tinh đang say mèm nằm gục trên bàn, trong lòng nàng càng thêm lạnh lẽo. Đệ tử dưới trướng nàng đều là phản diện, đến lúc đó cũng không trông cậy được.
Có lẽ nàng có thể trông chờ vào đại đồ đệ Tiêu Trầm Mạch chăng?
Trong ấn tượng của nàng, hắn là một thanh niên dịu dàng điềm đạm, ngay thẳng lương thiện, dù nhìn thế nào cũng không giống nhân vật phản diện.
Nhìn thấy chút hy vọng le lói trong lòng, Ninh Lương liền đến Tàng Kinh các một chuyến. Nàng phải tìm vài phương thuốc từ sách y học cho phương án chữa trị Dạ Tinh mà nàng vừa nghĩ ra.
Tàng Kinh các của Thiên Vân Tông có bốn tầng, cất giữ đủ loại sách liên quan đến tu luyện của tu tiên giới.
Ninh Lương đi theo biển chỉ dẫn của Tàng Kinh các lên tầng bốn, tìm đến khu vực sách y học.
Nhìn mấy dãy sách y học chất đầy, Ninh Lương hít sâu một hơi đi qua từng dãy giá sách. Nàng lật xem mấy quyển nhưng vẫn không tìm thấy phương thuốc mình cần.
Có lẽ tên gọi ghi trong sách y học khác với những gì nàng biết chăng.
Đi đến dãy giá sách cuối cùng, nàng nghe thấy tiếng ho khan quen thuộc. Nàng vô thức ngẩng đầu lên thì thấy bên cửa sổ phía trước có một thanh niên khoác áo choàng lông dày, hắn cũng vừa ngẩng đầu lên nhìn nàng. Khuôn mặt như tranh vẽ, làn da trắng bệch, chỉ có nốt ruồi đỏ là nổi bật. Khi nhìn thấy nàng, Mặc Vân Sênh cũng hơi sững sờ. Sau đó hắn vội vàng đặt quyển sách y học trong tay xuống rồi đẩy xe lăn đến gần nàng.