Sư Tôn Thanh Tâm Quả Dục

Chương 12

Con thỏ béo trên tay nàng run lên bần bật như bị bệnh Parkinson.

Ninh Lương lập tức hiểu ra.

Nàng nhìn khuôn mặt đẹp đến mức dù sát khí đằng đằng vẫn khiến người ta say mê của Dạ Tinh, mặc dù hắn không phải thứ tốt đẹp gì nhưng lại thích nuôi thỏ.

Chỉ là… Thật kỳ lạ, hôm qua khi nhìn thấy Dạ Tinh, thanh tiến độ màu đen trên đầu hắn vẫn là 65%, sao hôm nay lại thành 68% rồi?

Tăng hẳn ba điểm, đêm qua đã xảy ra chuyện gì vậy?

“Đưa đây.” Bị nàng nhìn chằm chằm, Dạ Tinh cảm thấy cả người không thoải mái. Ánh mắt này của nàng là sao?

Ninh Lương: “Không.”

Sát khí hiện rõ trên khuôn mặt âm trầm của Dạ Tinh: “Người tưởng ta thật sự sợ người sao?”

Tu vi của tiểu tử này không thấp, đến giờ nguyên chủ vẫn không biết tu vi thực sự của hắn là gì. Trên người hắn lại có nhiều pháp bảo nên thật sự chưa chắc đã sợ vị sư tôn này.

Ninh Lương nói: “Con nói nó là của con thì là của con sao, có bằng chứng gì không? Gọi nó xem nó có nghe lời con không?”

Dạ Tinh cáu kỉnh nói: “Vậy người gọi nó xem nó có nghe lời người không?”

“Đương nhiên là nghe rồi.”

Dạ Tinh cười lạnh: “Người dám lừa ta?”

Ninh Lương đặt con thỏ béo xuống đất, suy nghĩ một lúc rồi mới nói: “… Tiểu Phì.”

Con thỏ: ???

Nhưng vì không muốn bị thần chết lôi đi nên nó đành vứt bỏ tôn nghiêm mà nhảy đến bên chân Ninh Lương, còn thân mật cọ cọ vào chân nàng.

Ninh Lương nhướng mày nhìn Dạ Tinh: “Hay là con thử gọi nó xem?”

Dạ Tinh hừ lạnh một tiếng rồi xoay người bỏ đi.

“Chờ đã.”

Dạ Tinh liếc nhìn nàng: “Sao, muốn chết à?”

Lời tàn nhẫn vừa dứt, bụng hắn liền kêu “ọc ọc” hai tiếng.

Ninh Lương có chút kinh ngạc.

Vì ngay khi nghe thấy tiếng bụng hắn kêu, nàng nhìn thấy thanh tiến độ màu đen trên đầu hắn từ 68% nhảy lên 69%.

Thú vị thật, hôm qua khi nhắc đến Bắc Đẩu Tiên Quân cũng tăng, hôm nay đói bụng cũng tăng?

Nguyên nhân hắc hóa của hắn thật khó hiểu mà.

Dạ Tinh cố nhịn hết lần này đến lần khác mới không gϊếŧ nàng ngay tại chỗ, nhưng hắn phải rời khỏi đây ngay lập tức.

Ninh Lương lập tức nói: “Sư tôn muốn mời con một bữa.”

Dạ Tinh quay đầu lại, đôi mày đẹp chặt đánh giá nàng từ trên xuống dưới. Trên người nàng mặc bộ y phục màu trắng nhuốm ánh bình minh, tà váy nhẹ nhàng lay động trong gió, dáng vẻ thanh lãnh thoát tục.

Dạ Tinh nhớ lại lần đầu tiên Bắc Đẩu Tiên Quân dẫn hắn đến Thiên Vân Tông bái sư. Khi đó nàng cầm một chiếc ô giấy trúc màu xanh, chậm rãi đi tới từ trong màn tuyết lớn, đôi mắt nàng trong veo, cao ngạo không nhiễm bụi trần.

Lúc đó hắn còn nhỏ đã sững sờ tại chỗ một lúc, sau đó mới quỳ xuống dưới sự nhắc nhở của Bắc Đẩu Tiên Quân rồi không cam lòng gọi nàng một tiếng “sư tôn”.

Thế nhưng cách đây không lâu, cũng dưới màn tuyết lớn đó, nàng lại hèn mọn như bụi trần, nước mắt rơi như mưa trước mặt Lạc Kỳ, cầu xin hắn một chút quan tâm và thương xót.

Dáng vẻ ấy thật sự khiến người ta khinh thường.

Cảnh tượng ngày hôm đó lại hiện lên trong đầu hắn khiến Dạ Tinh khinh thường nhìn nàng. Mà đúng lúc này nàng cũng ngẩng đầu lên, ánh mắt hai người chạm vào nhau.

Trong mắt nàng không hề có chút chột dạ và xấu hổ vì chuyện hôm đó bị hắn bắt gặp.

Như thể chuyện đó chưa từng xảy ra.

Rõ ràng mấy hôm trước gặp hắn, nàng còn như chuột thấy mèo…

“Ta đã bắt gặp chuyện xấu hổ của người nên người muốn đầu độc chết ta à?” Dạ Tinh tuyệt đối không tin nữ nhân giả tạo này sẽ tốt bụng mời hắn ăn cơm.

Ninh Lương thản nhiên liếc hắn một cái rồi ôm con thỏ Tiểu Phì đi vào đại điện, để lại một câu: “Sao, con sợ à?”

“Ai sợ người?” Dạ Tinh đi theo phía sau nàng, đá một cước đạp cửa điện đang hé mở ra bước vào.

Vừa bước vào cửa, một mùi thơm nồng nặc đã xộc vào mũi hắn.

Dạ Tinh sững sờ, ánh mắt hắn gần như ngay lập tức khóa chặt vào đĩa chân giò chiên giòn to tướng trên bàn.

Trong bụng lại phát ra tiếng kêu ọc ọc đáng xấu hổ.

Ninh Lương khẽ cười: “Ngồi xuống ăn đi.”

Dạ Tinh: “Người ăn trước đi.”

Ninh Lương ngồi xuống. Để giữ phong thái của sư tôn, nàng lấy ra một con dao nhỏ ra, cắt một miếng thịt chân giò rồi tao nhã đưa vào miệng.

Để hắn tin tưởng, nàng cắt một miếng thịt từ mỗi cái chân giò rồi cho vào miệng ăn tiếp.

Dạ Tinh do dự một lúc rồi cuối cùng cũng cầm một cái chân giò lên, cắn một miếng thật mạnh.

Trong đầu hắn như nổ tung, muôn vàn ánh sáng rực rỡ cùng nhau nở rộ.

Ngon… Ngon quá…

Ninh Lương xoay người lấy một vò rượu hoa quế ra rót một chén, định vừa ăn vừa nói chuyện với hắn rồi hỏi thăm chuyện của Mộ Thiền.

Ai ngờ nàng vừa quay lại thì thấy...

Thiếu niên áo đỏ hai tay cầm hai cái chân giò, ăn ngấu nghiến như tám đời chưa được ăn cơm. Nếu không nhờ vẻ ngoài tuấn tú của hắn thì dáng vẻ này chẳng khác gì heo?

Ninh Lương ngồi xuống, vừa uống rượu hoa quế ngọt ngào vừa nhìn chằm chằm đỉnh đầu Dạ Tinh.

Sau khi ăn hết chín cái chân giò, Ninh Lương thấy thanh tiến độ màu đen trên đầu hắn từ chuyển 68% trở về 65%.

Ừm…

Nghe nói có một số bác sĩ tâm lý sẽ khuyên một số bệnh nhân mắc bệnh tâm lý nên thưởng thức nhiều món ăn ngon, ngắm nhiều cảnh đẹp, dùng nhiều thứ để thu hút sự chú ý của mình, như vậy tự nhiên bệnh tâm lý cũng sẽ giảm bớt.

Xem ra nguyên nhân Dạ Tinh hắc hóa phần lớn là do vấn đề tâm lý.

“Đây là cái gì?” Dạ Tinh hít hít cái mũi cao thẳng, nhìn chén rượu trong tay nàng.

Ninh Lương mỉm cười: “Rượu hoa quế, muốn thử một chút không?”

Hắn gật đầu.

Khoảnh khắc ấy, ngay cả sát khí đáng sợ trong mắt hắn cũng giảm đi vài phần, vết dầu mỡ dính trên khuôn mặt xinh đẹp của hắn lại khiến hắn trông có chút đáng yêu.

Ninh Lương rót cho hắn một chén rượu hoa quế.

Dạ Tinh cầm chén rượu lên uống cạn một hơi, vị ngọt ngào ngay lập tức lan tỏa khắp khoang miệng, thậm chí còn chảy xuống cổ họng đi vào trong cơ thể.

Thiếu niên từ từ mở to mắt ra rồi đưa chén rượu lại gần: “Ta muốn uống nữa.”

Ninh Lương lại rót cho hắn một chén, nhìn thanh tiến độ trên đầu hắn giảm xuống 63%.

“Quan hệ của con và Mộ Thiền thế nào?”

Dạ Tinh uống nửa chén rượu hoa quế rồi mới nói: “Người nghĩ sao?”

Được rồi, nàng hiểu rồi, quan hệ của hắn với ai cũng không tốt.

“Vậy…”

Bịch!

Ninh Lương còn muốn hỏi thêm vài câu thì thấy Dạ Tinh đột nhiên gục mặt xuống bàn bất động…

Ninh Lương: ???

Uống hai chén rượu hoa quế mà cũng say?

Dù vậy sau khi say, khuôn mặt của hắn dường như trông vô hại hơn rất nhiều.

Ninh Lương nhìn chằm chằm vào đầu hắn một lúc, nàng dường như đã dần dần tìm ra phương án chữa trị cho hắn rồi.

“Tông chủ.” Ngoài cửa có tiểu đồng đến bẩm báo: “Mai trưởng lão đến rồi ạ.”