Sáng sớm hôm sau, khi trời còn chưa sáng, Chu Vân Tùng nấp sau một cây hoa phượng khổng lồ bên ngoài Thanh Lương điện, trong lòng hắn càng lúc càng lo lắng.
Âu Dương Chiếu vẫn chưa ra.
Ban đầu hắn tưởng lão già Âu Dương Chiếu kia thấy Tông chủ mất hết tu vi liền nổi lòng bất chính mà ở bên trong hưởng lạc, quên cả nhiệm vụ.
Nhưng giờ trời đã sáng rồi mà Âu Dương Chiếu vẫn chưa ra.
Hắn không khỏi lo lắng. Sau khi lấy được Băng Phách Hàn Đăng và chìa khóa bí cảnh, lão già đó sẽ không lén lút đi tìm Ma chủ để lấy công chuộc tội đấy chứ?
Lão già gian xảo này, chuyện như vậy chắc chắn lão có thể làm ra được!
Nghĩ đến việc đã nằm vùng nhiều năm mà chẳng được chút công lao nào, Chu Vân Tùng tức đến nỗi mọc cả mụn nước trong miệng.
Trời sắp sáng rồi, hắn không thể đợi thêm được nữa.
Chu Vân Tùng đứng dậy rời đi. Nhưng vừa đi được vài bước thì hắn bỗng nhìn thấy một bóng người lén lút sau bụi cây cách đó không xa.
Chẳng lẽ tối nay không chỉ có bọn họ hành động?
Đúng lúc hắn đang nghi hoặc thì hắn bỗng thấy người nọ đứng dậy, nhìn chằm chằm vào một điểm nào đó trên cây, rồi đột nhiên người đó thè lưỡi ra, cuốn một con sâu bỏ vào miệng.
Chu Vân Tùng kinh ngạc.
Hắn kinh ngạc không phải vì người đó ăn sâu.
Mà là vì người đó chính là Âu Dương Chiếu!
Chu Vân Tùng vội vàng bước tới kéo Âu Dương Chiếu đi, đồng thời nhỏ giọng hỏi: “Sao giờ người mới ra? Đồ đâu?”
Âu Dương Chiếu: “Ộp!”
Chu Vân Tùng: ???
“Người định lấy đồ rồi giấu đi đúng không? Ta nói cho người biết, đừng hòng! Người mà dám giấu thì bây giờ ta sẽ gọi người đến!” Chu Vân Tùng tưởng hắn đang lừa mình nên hung dữ nói.
Âu Dương Chiếu nghiêng đầu nhìn hắn rồi đột nhiên tát một cái vào mặt hắn, sau đó lại kêu “ộp ộp”.
“Người điên rồi à?!” Chu Vân Tùng muốn bịt miệng hắn lại, nhưng đúng lúc này ở phía xa vang lên một tiếng gầm trầm thấp.
Là tiếng của linh thú hộ sơn!
Chu Vân Tùng tái mét mặt, vội vàng bỏ chạy.
Trước lúc bình minh, trên bầu trời Thiên Vân Tông có một luồng sáng như lưu ly lóe lên, một con quái thú khổng lồ màu xanh đột ngột lao xuống, bổ nhào về phía Chu Vân Tùng đang bỏ chạy.
Trong nháy mắt, người và thú giao chiến với nhau, Chu Vân Tùng liên tục bị đánh bại.
Một tu sĩ Nguyên Anh kỳ như hắn làm sao có thể là đối thủ của linh thú hộ sơn. Chẳng mấy chốc, hắn hét lên thảm thiết một tiếng rồi bị linh thú hộ sơn đạp một vuốt ngã xuống đất, máu thịt be bét.
Sau khi gϊếŧ chết Chu Vân Tùng xong, linh thú hộ sơn quay sang nhìn Âu Dương Chiếu. Nó nheo mắt nhe răng, dường như đang đánh giá xem hắn có nguy hiểm hay không.
Âu Dương Chiếu trừng mắt nhìn lại nó.
“Ộp!”
Linh thú hộ sơn xoay người trở lại màn sáng lưu ly trên bầu trời.
Âu Dương Chiếu cũng bình thản bước về phía đỉnh Thần Dương như không có chuyện gì xảy ra.
Còn lúc này, Ninh Lương cũng bị giọng nói của hệ thống đánh thức.
[Thông báo của hệ thống: Phát hiện nhân vật phản diện [Chu Vân Tùng] đã chết. Hệ thống đánh giá phương án chữa trị không hợp lệ, điểm số của hệ thống: 0 điểm.]
[Thông báo của hệ thống: Nhân vật phản diện [Chu Vân Tùng] đã chết. Ký chủ nhận được phần thưởng: Rượu hoa quế x5, xin mời ký chủ xác nhận.]
Ninh Lương ngơ ngác.
Chu Vân Tùng là ai?
Sao hắn lại chết?
Mà thôi, dù sao cũng là nhân vật phản diện thì chết đi cũng được.
Sau khi nhận rượu hoa quế, Ninh Lương lại suy nghĩ.
Xem ra nếu để nhân vật phản diện chết thì đều bị hệ thống đánh giá là phương án chữa trị không đạt, phần thưởng nhận được cũng không nhiều. Nếu bị người khác gϊếŧ thì cũng chỉ nhận được phần thưởng là thức ăn bình thường.
Nếu muốn nhanh chóng mở khóa bản chính thức của [Vạn Vật Triệu Hồi], nàng phải đưa ra phương án chữa trị thiết thực nhất.
Thời đại này mà có chuyên gia tâm lý thì tốt rồi.
Ninh Lương ngáp ngắn ngáp dài, đặt năm vò rượu hoa quế được hệ thống đưa lên bàn. Nàng vừa rửa mặt qua loa xong thì nghe thấy tiếng gõ cửa vang lên bên ngoài.
“Sư tôn.” Lại là Mộ Thiền.
Ninh Lương mở cửa ra, nhìn thanh tiến độ hắc hóa 90% đáng ghét trên đầu đối phương rồi thản nhiên hỏi: “Sao vậy?”
Mộ Thiền ngoan ngoãn trả lời nàng, với vẻ mặt có chút đau buồn: “Sư tôn, Chu sư huynh của đỉnh Thần Dương đã bị linh thú hộ sơn gϊếŧ chết rồi. Mọi người đều nói có lẽ huynh ấy là gián điệp nằm vùng bấy lâu nay ở Thiên Vân Tông, là một kẻ xấu.”
Ninh Lương: …
Chẳng lẽ ngươi không phải sao?
“Ta biết rồi.” Vẻ mặt Ninh Lương hầu như không có chút biến sắc nào.
Mộ Thiền có vẻ hơi thất vọng, nàng ta ủ rũ xoay người bỏ đi.
Ninh Lương nhìn thanh tiến độ trên đầu nàng ta, từ 90% nhảy lên 91%.
Vượt quá 90% chính là sắp gây nguy hại lớn cho thế giới rồi, mà đến giờ nàng vẫn chưa biết tại sao Mộ Thiền lại hắc hóa.
Nàng ta là đồng bọn với Chu Vân Tùng sao?
Về lai lịch của Mộ Thiền, hôm qua nàng đã cẩn thận nhớ lại từ đầu đến cuối. Nàng thật sự không tìm thấy manh mối nào.
Một công chúa của một tiểu quốc từ bỏ cuộc sống nhung lụa thoải mái, lặn lội đường xa đến Thiên Vân Tông bái sư tu luyện. Thiên phú của nàng ta không cao nhưng lại rất chịu khó, dù bị người khác chế nhạo vẫn luôn tươi cười rạng rỡ với mọi người mỗi ngày.
Sao nàng ta lại hắc hóa được?
Ninh Lương thật sự không hiểu. Sau khi suy nghĩ một hồi, nàng định tìm các đệ tử khác hỏi thăm về cuộc sống thường ngày của Mộ Thiền.
Nhưng… Ngoại trừ việc rất yêu thương tiểu đồ đệ thì nguyên chủ gần như không quan tâm đến sáu đồ đệ còn lại, nàng hoàn toàn không biết hàng ngày bọn họ sống như thế nào.
Nàng đang suy nghĩ thì dưới chân truyền đến cảm giác mềm mại. Nàng cúi đầu xuống nhìn, là con thỏ béo mà nàng triệu hồi ra hôm qua.
Dù sao cũng chỉ là đổi bằng xương chân giò, con thỏ này hình như cũng chỉ là một con thỏ bình thường.
“Một lát nữa ta đưa ngươi xuống bếp xem có cà rốt không.”
Nàng cúi người xuống, đang định bế con thỏ béo lên thì bỗng nhiên khóe mắt nàng nhìn thấy một vạt áo đỏ. Nàng vô thức ôm con thỏ né sang một bên.
Một thanh kiếm chém xuống ngay chỗ nàng vừa đứng.
Ninh Lương kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn thiếu niên đang phẫn nộ, đôi mắt hắn còn đỏ ngầu hơn cả mắt thỏ.
“Người dám trộm đồ của ta?!” Hắn nghiến răng ken két nói từng chữ một.
Ninh Lương: ???