Sư Tôn Thanh Tâm Quả Dục

Chương 10

Ninh Lương rất tò mò không biết hệ thống sẽ đưa ra phần thưởng gì cho nàng.

Tu vi? Pháp bảo? Bí kíp?

Nàng nóng lòng chọn vào xác nhận nhận phần thưởng.

[Phần thưởng của hệ thống: Chân giò chiên giòn x 10.]

Hả?

Ninh Lương tưởng mình nghe nhầm. Hệ thống này cao cấp như vậy, có thuộc tính chữa trị, còn có thể đánh giá phương án chữa trị, tràn đầy hơi thở học thuật như vậy mà.

Nhất định là do nàng xuyên đến đây chưa được ăn gì nên mới nghe thành chân giò chiên giòn rồi…

Rồi giây tiếp theo, Ninh Lương ngây người nhìn đĩa chân giò to tướng đột ngột xuất hiện trước mặt mình.

[Phần thưởng của hệ thống: Bản dùng thử [Vạn Vật Triệu Hồi], xin ký chủ lưu ý: Bản dùng thử chỉ có thể sử dụng theo nguyên tắc "trao đổi ngang giá".]

Cuối cùng cũng có một phần thưởng ra hồn. Tinh thần Ninh Lương phấn chấn hẳn lên. Cái [Vạn Vật Triệu Hồi] này nghe có vẻ rất lợi hại, nhưng mà chỉ là bản dùng thử… Thôi kệ, ai bảo phương pháp của nàng không đạt tiêu chuẩn chứ.

Một luồng sáng ấm áp lướt qua, những kiến thức và quy tắc mà nàng chưa từng thấy ùa vào trong đầu nàng.

Mặc dù chỉ là bản dùng thử nhưng hệ thống vẫn giới thiệu tất cả các chức năng của [Vạn Vật Triệu Hồi].

Cái gọi là Vạn Vật Triệu Hồi được chia làm hai loại:

Loại thứ nhất: Triệu hồi bằng pháp trận. Vẽ pháp trận triệu hồi do hệ thống cung cấp rồi truyền linh lực vào thì sẽ triệu hồi được ngẫu nhiên một vật phẩm. Vật phẩm này không bị giới hạn, có thể là sinh vật hoặc vật chết. Nhưng sau khi được triệu hồi, nó sẽ phục tùng ký chủ vô điều kiện.

Chỉ có điều bây giờ là bản dùng thử, phải đặt vật phẩm tương ứng vào pháp trận để trao đổi.

Chỉ là vật phẩm ngẫu nhiên… Nghe có vẻ không đáng tin lắm.

Loại thứ hai: Triệu hồi hiến tế (chưa mở khóa). Cần hiến tế đủ vật phẩm trong pháp trận mới có thể triệu hồi được sinh vật mạnh mẽ chưa biết, thậm chí là sinh vật không thuộc về thế giới này. Hơn nữa, sinh vật được triệu hồi đến sẽ ký kết khế ước với ký chủ, sau này sẽ hợp tác với nhau.

Cái này nghe có vẻ rất lợi hại.

Ninh Lương không khỏi nghĩ đến những con rồng mà nàng từng nuôi, nếu có thể triệu hồi chúng đến…

Thôi bỏ đi, Ninh Lương nhìn thấy ba chữ “chưa mở khóa” bên cạnh Triệu hồi hiến tế thì biết đây không phải là chuyện nàng nên nghĩ đến lúc này.

Sau khi đưa ra hai phần thưởng, hệ thống liền biến mất không thấy tăm hơi.

Lúc này Ninh Lương chẳng buồn ngủ chút nào, nàng quyết định nghiên cứu kỹ hai phần thưởng này.

Đầu tiên, nàng nhìn vào đĩa chân giò chiên giòn. Đây chính là phần thưởng của hệ thống, dựa theo kinh nghiệm chơi game của nàng, đây chắc chắn không phải là chân giò chiên giòn bình thường.

Có lẽ nó có thể phục hồi sức mạnh, giúp nàng khôi phục tu vi cũng nên.

Ninh Lương hào hứng cầm một cái chân giò lên cắn một miếng to. Thơm ngon giòn rụm, ngoài giòn trong mềm, thịt mềm dẻo, gân giòn dai, quả nhiên là phần thưởng của hệ thống, hương vị cao cấp chính là đây.

Nhưng mà sau khi ăn hết cả một cái chân giò, cơ thể nàng dường như không có gì thay đổi cả.

Tu vi của nàng vẫn bằng không.

Ninh Lương nhìn xương trong tay, vẻ mặt không thể tin nổi.

Ngươi thật sự chỉ là chân giò chiên giòn bình thường thôi sao!

Nàng ném xương sang một bên, chuyển sang nghiên cứu [Vạn Vật Triệu Hồi]. Ban đầu nàng nghĩ nếu khôi phục được tu vi thì vật phẩm triệu hồi ra có lẽ sẽ lợi hại hơn.

Nàng xuống giường, tìm giấy bút trên bàn vẽ pháp trận triệu hồi, sau đó truyền chút linh lực ít ỏi trong cơ thể mình vào. Cuối cùng, nàng cũng không quên nguyên tắc "trao đổi ngang giá" mà đặt xương vừa ăn còn thừa vào.

Linh lực ngay lập tức hòa vào trong pháp trận rồi nhanh chóng lan ra theo đường vẽ của pháp trận, chẳng mấy chốc đã bao trùm lấy cục xương.

Ninh Lương nhìn chằm chằm vào vòng pháp trận, mong chờ vật phẩm đầu tiên mà mình triệu hồi ra không biết sẽ là gì…

Đêm khuya thanh vắng trên núi Cô Tinh.

Tuyết chất đống trên con đường núi gập ghềnh không có người quét dọn. Nơi này không giống những nơi khác trong Thiên Vân Tông, ngay cả mùa đông cây cối vẫn sinh trưởng tốt tươi nhờ linh mạch bên dưới, không có cảnh tượng tiêu điều của mùa đông.

Còn trên núi Cô Tinh thì chỉ có một mảnh hoang vu, tiêu điều, ngay cả một chút xanh tươi cũng không thấy. Rễ cây cổ thụ đan xen chằng chịt trơ trụi, cành cây thì cong queo, trong bóng tối nơi đây trông giống như một địa ngục quỷ quái.

Trong bóng tối, một thiếu niên mặc áo đỏ chậm rãi đi theo con đường núi về phía tòa đại điện màu đen tắm mình dưới ánh trăng lạnh lẽo trên đỉnh núi.

Đường núi dốc đứng khó đi, sắc mặt hắn âm trầm.

Ở Thiên Vân Tông, ngoài Tông chủ và các vị trưởng lão thì bất kỳ đệ tử nào cũng không được cưỡi kiếm, nếu không một khi bay lên trời sẽ ngay lập tức bị linh thú hộ sơn của Thiên Vân Tông phát hiện.

Mấy con linh thú đó vô cùng hung dữ, ngay cả Dạ Tinh cũng không muốn chọc vào.

Chính vì vậy, lúc này Dạ Tinh mới muốn gϊếŧ người.

Mà đúng lúc này con thỏ béo tốt hắn xách trên tay trái dường như cảm nhận được sát khí của hắn, nó giãy giụa dữ dội, chỉ muốn chạy trốn.

Dạ Tinh nhíu mày đưa con thỏ lên trước mặt, dùng thanh kiếm trong tay vỗ vỗ vào mặt nó.

“Bây giờ đã muốn chết rồi à?”

Con thỏ này là do hắn dùng lệnh bài của Tông chủ lén lút rời khỏi Thiên Vân Tông, rồi nhân lúc đêm tối xuống trần gian mà bắt được.

Trong Thiên Vân Tông linh khí dồi dào, lại có linh thú hộ sơn trấn giữ nên động vật bình thường hoàn toàn không dám bén mảng đến đây, ngay cả linh thú cũng hiếm gặp.

Mấy năm nay từ khi Dạ Tinh đến Thiên Vân Tông, điều duy nhất hắn không thể chịu đựng được chính là quy định của Thiên Vân Tông: Mỗi tháng chỉ được ăn thịt một lần.

Hừ, hắn đến đây để làm hòa thượng à?

Con thỏ này béo tốt như vậy, nhìn là biết ngon rồi.

Vừa đúng lúc hắn đang đói đến mức mắt còn đỏ hơn cả mắt thỏ.

“Nếu ngươi đã muốn chết…” Dạ Tinh đặt kiếm ngang cổ con thỏ, trên khuôn mặt tuấn tú lộ ra nụ cười hung dữ.

Con thỏ sợ hãi run lẩy bẩy, răng va vào nhau lập cập.

Dưới ánh trăng, thanh kiếm của Dạ Tinh lóe lên ánh sáng lạnh lẽo. Hắn chuẩn bị chém đầu con thỏ một nhát gọn gàng sạch sẽ.

Kiếm vung lên mang theo một tia sáng mờ nhạt.

Nhưng rồi tay Dạ Tinh bỗng nhẹ bẫng, thanh kiếm chém vào không khí.

Hắn trợn trừng hai mắt, vẻ mặt vừa ngạc nhiên vừa phẫn nộ tột độ.

Thỏ của hắn đâu?

Con thỏ to béo của hắn đâu?!

Ánh sáng linh lực lóe lên trong pháp trận triệu hồi rồi biến mất.

Một con thỏ trắng như tuyết to tướng nằm gọn trong pháp trận, cả người béo mập run lẩy bẩy, ngay cả răng cũng kêu “lạch cạch”.

Đừng gϊếŧ ta! Ta không muốn chết… Hử?

“Oa!” Ninh Lương kinh ngạc kêu lên .

Nàng dùng xương chân giò chiên giòn ăn thừa triệu hồi được một con thỏ béo!

Lãi quá rồi còn gì!

Ninh Lương nhẹ nhàng vuốt ve bộ lông mượt mà của con thỏ. Bị triệu hồi đến nơi xa lạ, nó sợ hãi đến mức run rẩy thế này.

Con thỏ vừa thoát khỏi lưỡi hái tử thần suýt chút nữa mừng đến phát khóc dưới tay nàng.

Còn Như Ý Kim Thiềm chứng kiến toàn bộ quá trình bên cạnh thì sợ đến mức không nói nên lời.

Hôm đó hắn rõ ràng tận mắt nhìn thấy Lạc Kỳ dùng Hóa Hồn Đinh làm Tông chủ bị thương… Chẳng lẽ tu vi của Tông chủ đã cao thâm đến mức có thể chống lại công kích của thần khí Hóa Hồn Đinh sao?

Tông chủ không hề bị mất hết tu vi… Đáng tiếc, bây giờ hắn hối hận cũng đã muộn rồi.

Bây giờ linh hồn của hắn bị nhốt trong cơ thể của Như Ý Kim Thiềm, chỉ cần dùng tu vi Luyện Hư đỉnh phong của hắn lấy linh lực là hắn lại muốn… đẻ ra vàng.

Ninh Lương ôm con thỏ đứng dậy. Hiện giờ nàng không còn linh lực nữa, đợi nghỉ ngơi xong sẽ thử triệu hồi thêm vài lần xem sao.

Đây chỉ là bản dùng thử, nhưng nàng vẫn rất hài lòng với kết quả hiện tại. Đợi sau khi nàng chữa trị thêm vài nhân vật phản diện nữa rồi được dùng bản chính thức, thì cho dù tu vi tạm thời chưa khôi phục cũng không sao.

Nếu có thể mở khóa [Triệu hồi hiến tế] sớm một chút thì càng tốt.

Nàng ném Như Ý Kim Thiềm vào mật thất để hắn ngoan ngoãn đẻ vàng cho nàng trong đó.

Với tu vi Luyện Hư đỉnh phong của hắn, nếu hắn chăm chỉ một chút, biết đâu trước khi nàng trở thành người mạnh nhất tu tiên giới thì nàng đã trở thành người giàu nhất thế giới này rồi.