Sư Tôn Thanh Tâm Quả Dục

Chương 15

Hái hết Phù Dương Thảo gần đó, Ninh Lương mới quay lại.

Mặc Vân Sênh nói: “Dạo này sư tôn có vẻ không khỏe, đệ tử có chút đan dược…”

“Không cần đâu.” Ninh Lương từ chối. Tốt nhất không nên tùy tiện ăn đan dược của nhân vật phản diện.

Dựa theo kinh nghiệm đọc tiểu thuyết nhiều năm của nàng, ăn đồ của phản diện đưa cho thường không có kết cục tốt đẹp gì.

Thấy nàng từ chối thẳng thừng như vậy, Mặc Vân Sênh thất vọng cụp mắt xuống.

Sáng sớm hôm sau, tiểu đồng Cam Toại ở Vấn Dược các đưa đến một hộp Thanh Tâm đan.

Ninh Lương mở ra ngửi thử, vậy mà lại là vị trái cây, còn có đủ màu sắc.

“Hắn cũng có lòng đấy.” Ninh Lương đặt một viên kim châu nhỏ vào tay Cam Toại: “Ngươi mang cái này về đi.”

Cam Toại nhìn khối vàng tròn vo trong tay mình: “Đây là…”

“Tiền khám bệnh.”

Đây là thứ nàng vừa nhặt được trong mật thất sáng nay, là do Như Ý Kim Thiềm mới “thải” ra, vẫn còn nóng hổi.

Cam Toại nhìn kim châu ngẩn người một lúc, rồi đột nhiên nói: “Mặc Hành Quân luyện đan cho Tông chủ không phải vì tiền khám đâu ạ.”

“Thân thể hắn yếu ớt, luyện nhiều đan dược như vậy trong một đêm chắc chắn rất vất vả rồi. Đây là điều nên làm mà.” Ninh Lương nói xong thì phất tay bảo Cam Toại rời đi.

Cam Toại cầm kim châu trong tay bước xuống bậc thang của Thanh Lương điện, càng nghĩ hắn càng thấy khó hiểu.

Mặc Hành Quân vất vả cả đêm đâu phải vì vàng?

Hắn ôm kim châu trở về Vấn Dược các, thuật lại từng lời của Tông chủ cho Mặc Vân Sênh nghe.

Sau khi nghe xong, hắn nhìn chằm chằm kim châu hồi lâu rồi mới cúi đầu, che miệng ho dữ dội.

“Được rồi, cất đi.” Hắn khẽ nói, sau đó tự mình đẩy xe lăn chậm rãi đi vào phòng luyện đan.

Mới sáng sớm Dạ Tinh đã bị gọi vào Thanh Lương điện.

Hôm qua say bí tỉ, hắn ngủ li bì cả một ngày. Vừa tỉnh dậy hắn liền kiểm tra xem mình có bị thiếu tay thiếu chân gì không, thấy vẫn còn nguyên vẹn hắn mới thở phào nhẹ nhõm.

Cửa Thanh Lương điện đang mở, hắn bước vào nhưng không thấy Ninh Lương đâu, chỉ thấy trên bàn bày sẵn ba món mặn một món canh, còn có một hộp… kẹo đường đủ màu sắc, thơm phức?

Hắn nhìn thịt kho tàu trong bát, lại nhớ đến tâm trạng vui vẻ khi gặm chân giò ở đây hôm qua.

Nhưng khi thấy trên bàn chỉ có một bộ bát đũa, sắc mặt hắn lập tức đen đi một nửa.

“Con đến rồi à.” Ninh Lương đi từ bên trong ra, ngồi xuống bên bàn cầm đũa lên.

Nửa mặt còn lại của Dạ Tinh cũng đen kịt rồi.

“Gọi ta đến làm gì?”

Ninh Lương gắp một miếng thịt kho tàu ăn cùng cơm trắng thơm phức rồi mới nói: “Tháng sau Hội Võ Tiên Môn bắt đầu rồi. Để giúp mọi người tu luyện chăm chỉ hơn, ta đã xin Mặc Vân Sênh một ít thảo dược có thể hỗ trợ tu luyện. Con giúp ta mang xuống bếp, bảo họ mỗi ngày dùng thảo dược đó nấu một nồi canh với thịt đi.”

Dạ Tinh cười lạnh: “Người muốn sai bảo ta?”

Ninh Lương ngạc nhiên nói: “Ta là sư tôn của con, sai bảo con là chuyện đương nhiên rồi.”

“Nếu không muốn chết thì bớt mơ mộng hão huyền đi.” Dạ Tinh xoay người định rời đi.

“Thôi được rồi.” Ninh Lương bất đắc dĩ nói: “Ta sẽ trả công cho con, vàng được không? Một viên kim châu nhé?”

“Ta trông giống người thiếu tiền lắm sao?”

“Vậy… Trên người ta cũng không còn pháp bảo nào khác, chỉ còn hộp kẹo này, chắc con cũng không thèm để mắt…”

Dạ Tinh nhìn hộp Thanh Tâm đan, lạnh lùng nói: “Nể mặt người là sư tôn vậy, thảo dược đâu?”

Ninh Lương chỉ vào góc tường, thuận tiện cầm ba viên Thanh Tâm đan lên đưa cho hắn: “Vậy thì đa tạ con, nếu còn thời gian thì khi về từ nhà bếp nhớ mang thêm một bộ bát đũa nữa. Sư tôn mời con ăn cơm.”

Dạ Tinh nhận lấy Thanh Tâm đan ném cả vào miệng, sau đó cầm Phù Dương Thảo ở góc tường biến mất trong chớp mắt.

Khóe môi Ninh Lương nhếch lên, dễ lừa thật đấy.

Mặc Vân Sênh nói Thanh Tâm đan này mỗi ngày chỉ được uống một viên. Nhưng Dạ Tinh không phải người bình thường, nàng tăng liều lượng lên mỗi ngày ba viên, để xem hắn còn nóng nảy được nữa không.

Nàng khoanh tay đợi một lát, chưa đến năm phút Dạ Tinh đã quay lại. Hắn cầm bát đũa trên tay, không nói lời nào đã ngồi xuống, bắt đầu ăn cơm.

Ninh Lương hỏi: “Nhanh vậy? Con đã dặn bọn họ ngày nào cũng phải nấu canh chưa?”

Dạ Tinh gật đầu.

“Bọn họ nghe lời con sao?”

Cạch!

Dạ Tinh đặt kiếm lên bàn: “Bọn họ nghe lời Thần Tước.”

Ninh Lương: …

Nhìn hắn ăn ngấu nghiến như hổ đói, nàng nhớ lại những lời Mặc Vân Sênh nói hôm qua, trong lòng nàng lại bắt đầu dấy lên nghi ngờ. Hắn là thiếu chủ Bắc Đẩu Tiên Cung, lúc nhỏ sao có thể chịu cảnh đói khát được chứ.

Lại còn vì đói mà hắc hóa thì càng không thể nào.

“Hồi nhỏ con thường xuyên bị đói sao?” Ninh Lương hỏi.

“Không.”

“Vậy sao con trông như thể bị bỏ đói tám đời rồi vậy?”

Trong miệng Dạ Tinh đang ngậm cơm và thịt kho tàu, hắn ngẩng đầu lên suy nghĩ một lúc rồi mới nói: “Ta cũng không biết, chỉ là ngày nào ta cũng thấy rất đói thôi.”

Ninh Lương nhìn con số trên đầu hắn từ 65% giảm xuống 64%, trong lòng nàng lại càng nghi ngờ hơn.

Trưa hôm đó, Tông chủ ban hành một mệnh lệnh: Từ hôm nay trở đi, năm tầng đầu tiên của bí cảnh Thiên Vân Tông sẽ được mở cửa suốt ngày đêm, muốn ở trong đó bao lâu cũng được.

Mệnh lệnh vừa được ban ra, lối vào bí cảnh lập tức chật ních đệ tử. Mọi người vừa ăn cơm trưa xong đã phấn chấn tinh thần, hai mắt sáng rực.

“Tránh ra! Để ta vào, ta phải gϊếŧ sạch lũ yêu quái trong bí cảnh!”

“Ta cũng muốn vào, hôm nay ta cảm thấy mình có thể một mình xông vào tầng thứ ba của bí cảnh!”

“Ngươi đi được đến tầng thứ ba thôi à, hôm nay ta dám xông vào tầng thứ tư luôn cơ!”

“Nếu không giới hạn số ngày ở trong đó thì ta sẽ không ra ngoài cho đến khi gϊếŧ sạch hết yêu vật trong bí cảnh!”



Tất cả các đệ tử đều tràn đầy tinh thần chiến đấu chưa từng thấy, như thể bọn họ đang dốc hết sức lực vì “Hội Võ Tiên Môn” sắp tới.

Sau khi tất cả các đệ tử đều tiến vào bí cảnh, một chú chó đen nhỏ cũng sáng mắt lên, nó lén lút đi theo vào bí cảnh nhanh như một tia chớp.

“Tiểu Hắc! Ngươi không được chạy lung tung. Nếu để Tông chủ phát hiện ta vẫn chưa ném ngươi đi thì tiêu đời đó!” Một thiếu niên tóc tai bù xù đuổi theo chú chó đen kia. Hắn do dự hồi lâu ở lối vào bí cảnh, rồi cuối cùng cũng nghiến răng nghiến lợi đi vào theo.

Mấy vị trưởng lão nhìn cảnh tượng tràn đầy sức sống này đều cảm thấy vô cùng vui mừng.

“Tuổi trẻ thật tốt, tràn đầy sức sống thế kia cơ mà.”

“Ta thấy hồi trẻ ta cũng không có nhiều năng lượng như vậy. Nhưng thấy bọn họ hừng hực ý chí chiến đấu như thế, lão phu ta cũng muốn vào bí cảnh hoạt động gân cốt một chút. Âu Dương huynh, huynh thấy sao?”

Âu Dương Chiếu: “Ộp… Được!”

“Xem ra Âu Dương huynh còn hưng phấn hơn cả chúng ta, vậy thì cùng đi thôi!”

Mấy vị trưởng lão nói xong thì cũng cùng nhau bước vào bí cảnh, có người còn hưng phấn đến mức vừa đi vừa nhảy chân sáo.