Sư Tôn Thanh Tâm Quả Dục

Chương 8

Ninh Lương không thể cứ ngồi đó chờ chết.

Chỉ còn hai tháng nữa là nàng sẽ chết, mà Thiên Vân Tông lại có nhiều phản diện như vậy, chữa trị cho từng người một rõ ràng là không thể.

May mà nàng đã nhanh trí nhận ra nhiệm vụ mà hệ thống giao cho nàng chỉ là cố gắng chữa trị cho các nhân vật phản diện, không yêu cầu phải chữa khỏi, thậm chí cũng không yêu cầu phải chữa trị cho bao nhiêu người.

Vậy thì nàng có thể nhân cơ hội thử xem giới hạn của hệ thống đến đâu.

Nhưng trước mắt nàng vẫn phải tìm vài thứ để phòng thân. Mấy tên phản diện ở Thiên Vân Tông đều đang nhăm nhe tiêu diệt nàng, không biết lúc nào bọn họ sẽ tìm đến cửa.

Vốn dĩ với thân phận Tông chủ thì trong nạp giới của nàng cũng có không ít pháp bảo, dù không có tu vi thì cũng có thể sử dụng. Nhưng bây giờ ngay cả nạp giới nàng cũng không mở được.

Ninh Lương nhảy xuống giường, đi về phía sau Thanh Lương điện. Ở đó có một mật thất dùng để cất giữ sách cổ do lão Tông chủ đời trước sưu tầm, đương nhiên ở đó cũng có không ít pháp bảo.

Nhưng mà…

Sau khi mở mật thất dựa theo ký ức của nguyên chủ, nàng chỉ thấy một mớ sách cổ hỗn độn bị vứt lung tung trên đất, còn pháp bảo thì gần như chẳng còn lại gì.

Chuyện này cũng không có gì lạ, bởi vì trước đây sau khi bị Dạ Tinh bắt gặp nguyên chủ hèn mọn bày tỏ tình ý với tiểu đồ đệ, hắn đã lấy chuyện này ra uy hϊếp nàng để lấy đi rất nhiều bảo bối từ tay nàng, còn bắt nàng mở mật thất này cho hắn vào tìm đồ.

Tên tiểu từ này là một kẻ xấu xa từ đầu đến chân. Cho dù không tìm được thứ mình muốn thì hắn cũng sẽ tiện tay vơ vét hết pháp bảo nào hắn vừa mắt trong mật thất.

Ninh Lương thở dài, nàng đành phải nhặt ra vài thứ tạm coi là dùng được trong đống hỗn độn này.

Một con dao găm Thiên Phát, vài lá bùa, một cuộn tơ tằm băng dùng để dệt áo giáp, và một con ếch gục đầu.

“Ộp…”

Con ếch nhìn nàng phát ra tiếng kêu yếu ớt.

Ninh Lương nhận ra thứ này. Nó là Như Ý Linh Thiềm, một linh thú bảy sao không thể tấn công cũng không thể phòng ngự, nhưng nó… có thể đẻ ra vàng. Dù vậy, muốn nó đẻ ra vàng thì phải dùng tu vi để nuôi… Đã là người tu tiên rồi thì ai lại muốn mang tu vi mình vất vả tu luyện được đi nuôi nó chỉ vì chút vàng chứ?

Ninh Lương lắc đầu. Nàng nhìn mấy lá bùa kia, quả nhiên đúng như dự đoán của nàng, những lá nào hơi có ích một chút đều đã bị Dạ Tinh lấy đi rồi. Trong số những lá còn lại, có một lá Di Hồn phù tương đối cao cấp, nhưng cách sử dụng lại rất phức tạp.

Phải có hai người đứng cùng một chỗ rồi nhỏ máu lên Di Hồn phù thì mới có thể hoán đổi linh hồn cho nhau.

Chẳng trách Dạ Tinh không thèm thứ này.

Nhưng mà… Ninh Lương nhìn mấy món pháp bảo rác rưởi chẳng có tác dụng gì này, nàng đã nghĩ ra cách bố trí một cái bẫy.

Có còn hơn không.

Đêm khuya.

Phía sau ngọn núi của Thiên Vân Tông có hai bóng người lén lút núp dưới bóng đêm, bọn họ lặng lẽ leo lêи đỉиɦ Vãn Hà cao nhất kia, cũng là nơi Tông chủ ở – Thanh Lương điện.

Bọn họ không cưỡi kiếm, cũng không sử dụng linh lực để tránh bị đám linh thú canh gác trên núi phát hiện.

“Sư tôn, chúng ta làm vậy có mạo hiểm quá không? Dù sao Tông chủ cũng đã đạt đến tu vi Đại Thừa kỳ, nhỡ đâu…” Bóng người trẻ tuổi hơn lo lắng nói.

“Ngươi nhát gan vậy? Sao ma chủ lại phái người như ngươi đến hỗ trợ ta chứ! Hừ! Nếu ngươi sợ thì đừng có đi theo, nhưng đến lúc đó ta sẽ không chia công lao cho ngươi đâu.”

Ánh trăng lóe lên chiếu rõ khuôn mặt của một người đàn ông trung niên. Nếu Ninh Lương ở đây, nhất định nàng sẽ nhận ra đó là một trong chín Mạch chủ của Thiên Vân Tông, Âu Dương Chiếu.

Linh mạch của Thiên Vân Tông lấy đỉnh Vãn Hà làm trung tâm rồi chia ra tổng cộng chín nhánh.

Âu Dương Chiếu phụ trách trấn giữ đỉnh Thần Dương. Với tu vi đã đạt đến cảnh giới Luyện Hư đỉnh phong, cho dù là thực lực hay tư cách thì hắn đều là ứng cử viên sáng giá nhất cho vị trí Tông chủ.

Ai ngờ cuối cùng lại thua một con nhóc?

Thanh niên nghe hắn nhắc đến Ma chủ thì bỗng nhiên đứng thẳng lưng: “Ai nói con sợ? Ma chủ đã dặn, việc này chỉ được thành công không được thất bại, càng không được đánh rắn động cỏ. Nếu không người kia đang ẩn náu trong Thiên Vân Tông nhất định sẽ phát hiện. Hơn nữa, người nói tu vi của Ninh Lương đã mất hết, nhưng lại không có bằng chứng, bảo con làm sao tin người được đây?”

Âu Dương Chiếu: “Tu vi của Ninh Lương đã bị Lạc Kỳ dùng Hóa Hồn Đinh phá hủy rồi. Hôm đó ta tình cờ nhìn thấy. Chuyện này hiện tại chỉ có hai chúng ta biết, nếu không nhanh chân đến trước, đợi người kia cũng biết thì với bản lĩnh của chúng ta làm sao tranh được với hắn chứ?”

Thanh niên kia yên tâm hơn: “Vậy con sẽ tin người lần này.”

Âu Dương Chiếu hiểu rất rõ Thiên Vân Tông, hắn dễ dàng tránh được sự tuần tra của linh thú canh gác. Chẳng bao lâu hai người bọn họ đã đến trước Thanh Lương điện.

“Ngươi canh gác ở bên ngoài, tuyệt đối đừng để ai tới gần.”

“Sư tôn, đêm nay chúng ta cùng hành động đi. Đến khi Ma chủ triệu kiến, công lao sẽ là của cả hai chúng ta.”

“Yên tâm.” Âu Dương Chiếu xoay người lại, trong lòng thầm cười lạnh. Tên nhóc này ỷ mình là tay sai của Ma chủ mà chưa bao giờ coi sư phụ là hắn đây ra gì. Đợi lấy được đồ rồi thì hắn sẽ một mình đi gặp Ma chủ.

Bên trong Thanh Lương điện yên tĩnh không một tiếng động, ánh nến le lói.

Vừa bước vào nội điện đã nhìn thấy chiếc giường được màn che bao phủ, bên trong dường như có người đang ngủ say, thân hình thướt tha lúc ẩn lúc hiện.

Ninh Lương là một mỹ nhân hiếm có, ngay cả trong giới tu tiên cũng khó tìm được người thứ hai như nàng. Trước kia nàng cao ngạo lạnh lùng, Âu Dương Chiếu không dám mơ tưởng nhưng bây giờ thì khác.

Sau khi lấy được đồ, có lẽ hắn còn được hưởng chút diễm phúc.

Âu Dương Chiếu đi về phía giường. Tính hắn vốn đa nghi thận trọng cho nên bao nhiêu năm nay mới có thể ẩn náu trong Thiên Vân Tông. Vì vậy vừa vào trong điện, hắn liền dùng linh lực bao phủ hai mắt đề phòng xung quanh có pháp bảo linh khí nào có thể tấn công hắn.

Vừa đi đến cách giường hai ba bước, hắn nhìn thấy trước tấm màn trắng mỏng có ánh sáng lấp lánh.

Hắn lập tức dừng bước lại, nhưng sau khi nhìn kỹ thì trên khuôn mặt lại lộ rõ vẻ mừng rỡ.

Đó là những sợi tơ băng mỏng manh gần như vô hình, đan xen chặn trước tấm màn che. Hai đầu sợi tơ được buộc vào hai con dao găm.

Nếu vừa rồi hắn không nhìn thấy tơ băng mà vội vàng vén màn lên thì chắc chắn hắn đã bị dao găm tấn công rồi.

Mà con dao găm đó cũng chỉ là linh khí cấp thấp. Với tu vi Luyện Hư đỉnh phong của hắn thì cùng lắm chỉ làm hắn bị thương ngoài da thôi.

Xem ra Ninh Lương thật sự đã mất hết tu vi, sau khi ngủ đành phải bố trí loại bẫy cấp thấp này để tự bảo vệ mình.

Đáng tiếc, chút trò vặt này đối với hắn chẳng là gì cả!

Âu Dương Chiếu xoay cổ tay lại. Một con dao ngắn lập tức xuất hiện trong tay hắn, mũi dao hướng lên trên cắt đứt một sợi tơ băng. Cùng lúc đó, con dao găm được buộc ở đầu kia “vυ't” một tiếng bay tới.