Sư Tôn Thanh Tâm Quả Dục

Chương 7

Thanh tiến độ của hắn có màu đen giống Dạ Tinh, nhưng kỳ lạ là con số trên đó chỉ có 0.01%.

Chỉ số hắc hóa nhỏ bé này khiến Ninh Lương nghi ngờ, người bình thường còn nhiều hơn thế. Nhưng người bình thường sẽ không có thanh tiến độ trên đầu. Chỉ cần có thanh tiến độ xuất hiện nghĩa là có một khả năng:

Còn có khả năng sẽ tăng lên.

Không biết lúc nào thanh tiến độ sẽ lên đến 100%.

“Gâu gâu!”

Ở cuối con đường núi, một chú chó đen nhỏ vẫy đuôi chạy đến bên chân hắn, chạy vòng quanh hắn.

Thiếu niên ngồi xổm xuống, vuốt ve đầu chú chó nhỏ rồi lặng lẽ lau nước mắt nơi khóe mi.

Khi hắn ngẩng đầu lên, Ninh Lương cũng nhìn thấy rõ đó chính là tứ đồ đệ của nàng, Yến Vô Tranh. Tính tình hắn nhút nhát, tu vi cũng rất thấp. Hắn có thể trở thành đệ tử của nàng là vì lời dặn dò trước lúc lâm chung của lão Tông chủ đời trước, ông ấy nói nhất định phải bảo vệ hắn thật tốt.

Nhưng nguyên chủ chê hắn vô dụng, lại thêm bản tính nhút nhát nên nàng đã ném hắn sang một bên, không quan tâm đến hắn nữa.

Bây giờ xem ra thân phận của Yến Vô Tranh này sợ là không hề tầm thường.

“Gâu!”

Đột nhiên chú chó đen hung dữ sủa về phía nàng.

Ninh Lương hơi ngạc nhiên. Mặc dù nàng đã mất hết tu vi nhưng năng lực che giấu thân thể là của bản thân nàng. Trước kia nàng trốn kỹ đến mức ngay cả rồng đen đang đói bụng cũng không thể tìm thấy nàng.

Chú chó đen này…

Ninh Lương nhìn theo tiếng chó sủa, nàng lại sững sờ thêm lần nữa.

Hôm nay nàng đã nhìn thấy quá nhiều thanh tiến độ hắc hóa của nhân vật phản diện, tâm đã lặng như nước. Ngay cả khi nhìn thấy thanh tiến độ của Yến Vô Tranh, nàng cũng chỉ thấy kỳ lạ là tại sao chỉ có 0.01%?

Nhưng mà ngay cả một con chó cũng có thanh tiến độ màu đen trên đầu, có phải hơi quá đáng rồi không?

Con số trên thanh tiến độ của chú chó kia là: 88%

Ninh Lương: …

Ngay cả chó ở Thiên Vân Tông cũng hắc hóa rồi, còn cứu vớt được gì nữa chứ?

Đôi mắt chú chó đen lóe lên tia sáng lạnh lẽo đáng sợ trong đêm tối. Trong khoảnh khắc ấy, Ninh Lương có cảm giác chú chó này còn ghê gớm hơn cả con rồng nàng nuôi.

“Sư tôn…”

Yến Vô Tranh đứng dậy, luống cuống xoa đầu chú chó nhỏ rồi cố gắng giấu nó ra sau lưng mình.

Ninh Lương hỏi: “Con chó này ở đâu ra vậy?”

“Là đệ tử nhặt được ạ.” Yến Vô Tranh nhỏ giọng nói, giống như một đứa trẻ vừa phạm lỗi.

“Nhặt được ở đâu?”

“Phía sau núi ạ.”

Ninh Lương: “Ngày mai vứt nó đi đi.”

Yến Vô Tranh: …

Chú chó nhỏ: ???

“Sư tôn…” Yến Vô Tranh lấy hết can đảm nói: “Tiểu Hắc rất ngoan, nó chưa bao giờ cắn người, tính tình cũng rất hiền lành…”

Ninh Lương nhìn thanh tiến độ 88% trên đầu con chó, nàng thầm cười nhạt trong lòng rồi nói: “Thiên Vân Tông cấm nuôi thú cưng.”

“Nhưng mà Ân sư tỷ cũng nuôi một con rắn đen lớn có sừng, ngày nào nó cũng phải ăn rất nhiều sinh vật sống…”

Nghe thấy vậy Ninh Lương nhíu mày.

Theo lời miêu tả của Yến Vô Tranh thì con vật đó hình như là rồng.

Nhị đồ đệ Ân Niệm Tuyết của nàng nuôi rồng trong Thiên Vân Tông sao?

Nhưng theo ký ức của nguyên chủ thì ở thế giới này, rồng là thần thú đã tuyệt chủng từ lâu rồi mà.

Xem ra nhị đồ đệ này của nàng rất có thể cũng là một nhân vật phản diện có lai lịch không hề tầm thường.

Vậy là đủ cả rồi, bảy đồ đệ mà chẳng có đứa nào tốt hết.

Nguyên chủ đúng là một sư tôn xui xẻo mà!

“Tóm lại là ta không muốn nhìn thấy chó trong Thiên Vân Tông.” Ninh Lương bỏ lại một câu rồi nhẹ nhàng nhảy xuống khỏi cây, xoay người rời đi.

Yến Vô Tranh nhìn theo bóng nàng khuất dần. Hắn không kìm được lau nước mắt rồi nhẹ nhàng vuốt ve đầu chú chó đen nhỏ.

“Xin lỗi…” Hắn thành khẩn nói: “Cả Thiên Vân Tông chỉ có ngươi không ghét bỏ ta, nhưng ta thậm chí còn không có năng lực giữ ngươi lại.”

Nước mắt Yến Vô Tranh rơi từng giọt xuống mu bàn tay.

Chú chó đen liếʍ mu bàn tay hắn rồi bỗng nhiên nói tiếng người, là một giọng nói già nua lạnh lẽo.

“Điện hạ, đừng sợ.”

Yến Vô Tranh trợn tròn mắt, hắn ngây người nhìn chú chó đen trước mặt.

Sau khi trở lại Thanh Lương điện, Ninh Lương nằm vật ra giường, thái dương giật giật đau nhói.

Nàng xuyên đến đây mới chỉ một ngày mà cả thể xác lẫn tinh thần đều chịu đả kích rất lớn. Đầu tiên là bị tiểu đồ đệ yêu thương nhất phế bỏ tu vi, sau đó lại phải chấp nhận sự thật rằng các đồ đệ dưới trướng mình đều là nhân vật phản diện.

Một phế nhân mất hết tu vi như nàng ở giữa một đám nhân vật phản diện… Chẳng phải là sẽ bị chà đạp dưới đất sao?

Nàng ngây người nhìn ra ngoài cửa sổ một lúc rồi ngồi dậy, sắp xếp lại tất cả ký ức của nguyên chủ, không bỏ sót một chi tiết nào.

Mặc dù nàng vẫn chưa hiểu rõ sự khác biệt giữa thanh tiến độ màu đỏ và màu đen, nhưng nàng cũng đại khái đoán được tại sao Thiên Vân Tông lại có nhiều phản diện như vậy.

Mấy năm nay, thực lực của Thiên Vân Tông đúng là đã suy yếu rất nhiều, đặc biệt là từ sau khi lão Tông chủ đột ngột qua đời rồi truyền lại vị trí chưởng môn cho con gái mới mười lăm tuổi là Ninh Lương. Nàng còn quá nhỏ nên khó mà khiến người khác tâm phục khẩu phục được. Trong ngoài Thiên Vân Tông đều có kẻ nhăm nhe vị trí này của nàng, dù sao linh mạch và chìa khóa của bí cảnh đều đang nằm trong tay Tông chủ.

Nhưng mấy năm này, bọn họ đều kiêng dè thực lực của nguyên chủ nên không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Cho nên một khi biết nàng đã mất hết tu vi, bọn họ sẽ lao đến xé nàng thành trăm mảnh như sói đói.

Chẳng trách trong manh mối mà hệ thống đưa cho, nàng sẽ chết trước ngày Thiên Vân Tông bị diệt môn một ngày.