Sư Tôn Thanh Tâm Quả Dục

Chương 6

“À, không cần đâu, ta chỉ tiện đường ghé qua xem thôi.” Sắc mặt Ninh Lương không thay đổi, nàng lạnh nhạt hờ hững đáp lại, như thể không có chút cảm xúc nào: “Sức khỏe của con thế nào rồi?”

Mặc Vân Sênh cố nén cơn ho trong l*иg ngực, khàn giọng nói: “Đa tạ sư tôn quan tâm, dạo này đệ tử đã thấy khỏe hơn nhiều rồi.”

Ninh Lương gật đầu. Bộ dạng sống dở chết dở này của hắn cho dù có làm phản diện cũng chẳng gây ra sóng gió gì được đâu nhỉ?

“Nếu vậy thì con nghỉ ngơi cho khỏe đi.”

Ninh Lương làm như chỉ tình cờ đi vào, rồi lại tình cờ rời đi.

Thực ra là nàng đang muốn chuồn mất.

Mặc Vân Sênh nhìn bóng lưng nàng biến mất giữa hàng vải rậm rạp, hắn lẩm bẩm nói: “Vâng, sư tôn đi thong thả…”

“Chắc là tông chủ thấy buồn chán nên đi dạo xung quanh đó mà, người còn không cưỡi kiếm nữa.” Tiểu đồng nói.

“Ừ…” Mặc Vân Sênh cụp hàng mi đen xuống: “Suốt bao nhiêu năm qua, đây là lần đầu tiên sư tôn đến Vấn Dược các.”

Tiểu đồng nghĩ lại, hình như đúng là vậy.

Thực ra Mặc Hành Quân là người ít giống đồ đệ của Tông chủ nhất trong cả Thiên Vân Tông. Bởi vì quanh năm suốt tháng hắn đều ở trong Vấn Dược các, chưa bao giờ ra ngoài nên đương nhiên cũng không được Tông chủ đích thân chỉ dạy.

Mà dường như Tông chủ cũng đã quên mất Mặc Hành Quân từ lâu, việc lớn việc nhỏ trong tông môn đều không cần hắn tham gia.

Ngay cả đan dược mà Mặc Hành Quân dày công luyện chế để tặng cho Tông chủ, nàng cũng chỉ liếc nhìn cho có lệ rồi tiện tay tặng cho tiểu đồ đệ mà nàng yêu thương nhất.

Mặc Hành Quân vì luyện đan mà tổn hại nguyên khí, bệnh nặng đến mức thập tử nhất sinh, vậy mà nàng cũng chẳng hỏi han lấy một câu.

Tình nghĩa thầy trò này trong mắt nàng chẳng là gì cả.

“Cam Toại, ta muốn ra ngoài ngắm tuyết.” Mặc Vân Sênh nhẹ giọng nói.

“Tuyết vừa mới rơi, bên ngoài lạnh lắm, Mặc Hành Quân không nên ra ngoài đâu ạ.” Tiểu đồng Cam Toại hết lòng khuyên nhủ.

Mặc Vân Sênh nói: “Không sao, ta chịu được, ta chỉ muốn nhìn xem…”

Lần đầu tiên hắn gặp sư tôn cũng là vào một ngày rất lạnh, lúc đó nàng vẫn chỉ là một cô bé.



Trăng bạc như lưỡi liềm, gió lạnh thổi nhè nhẹ.

Một bóng người trắng như tuyết ngồi trên cành cây mọc xiên trên đỉnh núi. Tà áo buông thõng lay động trong gió hòa vào ánh trăng lạnh lẽo.

Từ hướng này có thể nhìn thấy lối ra của bí cảnh.

Ninh Lương ngẩng đầu lên nhìn trăng, lúc này trăng đã lên đến giữa trời.

Chẳng mấy chốc, từ phía bí cảnh dần dần truyền đến tiếng người, có tiếng cười đùa, có tiếng chửi rủa, cũng có cả tiếng than thở… Bí cảnh của Thiên Vân Tông có tổng cộng chín tầng. Phần lớn các đệ tử chỉ có thể dừng lại ở tầng thứ năm, muốn vào sâu hơn thì phải nhờ đến pháp bảo lợi hại.

Mặc dù vậy, hàng ngày vẫn có vô số để tử đi vào năm tầng đầu tiên này. Dù sao đi vào trong bí cảnh không chỉ có thể nâng cao tu vi mà nếu may mắn còn có thể nhặt được vài loại bảo vật hiếm có.

Thiên Vân Tông quy định rằng, ngày thường phải rời khỏi bí cảnh trước giờ Tý.

Ninh Lương đến đây mai phục cũng là có lý do. Hôm nay nàng gặp ba đệ tử thì cả ba đều là phản diện, tỷ lệ này thật đáng lo ngại. Nàng muốn xem thử Thiên Vân Tông rốt cuộc có bao nhiêu phản diện.

Cũng may rất nhanh đã đến giờ Tý, các đệ tử lần lượt bước ra khỏi bí cảnh.

Thiên Vân Tông không phải là một tông môn lớn, tổng cộng chỉ có hơn một trăm đệ tử. Xét về số lượng thì cũng chỉ ở mức trung bình so với các tiên môn khác. Sở dĩ Thiên Vân Tông có thể lọt vào hàng ngũ năm đại tiên môn là vì các đời Tông chủ đều rất mạnh, hơn nữa đỉnh Vãn Hà nơi tông môn tọa lạc còn chiếm giữ trọn vẹn một linh mạch có bí cảnh chín tầng. Hàng năm, các tông môn nhỏ đều dùng các bảo vật quý hiếm để đổi lấy cơ hội cho đệ tử của họ vào bí cảnh Thiên Vân Tông tu luyện.

Vì vậy, muốn trở thành đệ tử Thiên Vân Tông thì phải trải qua rất nhiều bài kiểm tra.

Đệ tử quý ở chất lượng chứ không phải số lượng, nhiều quá cũng không nuôi nổi.

Mà giờ phút này, Ninh Lương nhìn các đệ tử đang lần lượt đi ra theo con đường núi mà dần rơi vào trầm tư.

Sao lại…

Tổng cộng hơn một trăm đệ tử, trong đó hơn một nửa đều có thanh tiến độ trên đầu.

Có màu đỏ, có màu đen.

Còn có mấy khuôn mặt rất quen thuộc. Trong ký ức của Ninh Lương, họ là những đệ tử chân truyền được các vị trưởng lão Thiên Vân Tông coi trọng nhất.

Toàn bộ Thiên Vân Tông đều bị phản diện trà trộn vào rồi.

Đinh!!

Đúng lúc này, nàng lại nghe thấy âm thanh máy móc quen thuộc trong đầu.

[Thông báo của hệ thống: Chúc mừng ký chủ đã mở khóa hơn mười nhân vật phản diện và nhận được một manh mối quan trọng của hệ thống. Mời ký chủ xác nhận nhận manh mối.]

Ninh Lương: …

Nàng vô cảm chọn xác nhận, sau đó trong đầu nàng lập tức vang lên tiếng còi báo động ồn ào như âm thanh ma quỷ, kèm theo một luồng ánh sáng đỏ chói lóa.

[Manh mối quan trọng: Còn 62 ngày nữa Thiên Vân Tông sẽ bị diệt môn, còn 61 ngày nữa ký chủ sẽ chết. Xin ký chủ nhanh chóng chữa trị cho những nhân vật phản diện đang ẩn nấp trong Thiên Vân Tông. Nhắc lại, còn 62 ngày nữa Thiên Vân Tông sẽ bị diệt môn, còn 61 ngày nữa ký chủ sẽ chết. Xin ký chủ nhanh chóng chữa trị cho những nhân vật phản diện đang ẩn nấp trong Thiên Vân Tông.]

Ninh Lương: …

Cái thứ…

Nàng không quan tâm Thiên Vân Tông có bị diệt môn hay không, thứ quan trọng là nàng sẽ chết.

Sau khi bình tĩnh lại, Ninh Lương quyết định ngày mai sẽ đến Tàng Kinh các tìm sách y học xem thế giới này có cách nào chữa khỏi bệnh thần kinh hay không.

Nàng đang định nhảy xuống khỏi cây thì bỗng nhiên trên con đường núi dẫn đến bí cảnh lại có một bóng dáng thiếu niên chậm rãi bước ra.

Quần áo bẩn thỉu, tóc tai bù xù, mặt mũi bầm dập. Nhìn là biết đã bị bắt nạt thậm tệ trong bí cảnh, ngay cả bảo bối trên người cũng bị cướp sạch.

Hắn cúi đầu, trông thật cô độc và lạc lõng. Nhìn hắn như vậy lẽ ra phải khiến người ta đau lòng mới đúng.

Đấy là nếu như nàng không nhìn thấy thanh tiến độ trên đầu hắn.

Chỉ là…

Ninh Lương khẽ “hừ” một tiếng.