Tên này mỗi lần thấy nàng đều không quên buông lời châm chọc. Mới nửa canh giờ trước, hắn còn hùng hổ đòi chặt nàng ra tám khúc, vặt sạch lông rồi nướng chín. Thế mà bây giờ… lại lẽo đẽo theo sau đại ma đầu như một tiểu tùy tùng ngoan ngoãn, cặp mắt mèo tròn xoe, vừa đáng thương vừa lấy lòng, tha thiết nhìn chằm chằm nàng.
Ngỗng: “…”
Lặng lẽ quay đầu đi.
Đừng nhìn ta như vậy. Nhìn nữa cũng không có cá khô cho ngươi đâu.
Nhưng nàng vừa quay đi, Thú Bách Vạn đã nhanh chân nhảy sang bên kia, tiếp tục dùng đôi mắt to phiếm hồng đáng thương nhìn nàng chằm chằm.
Ngỗng: “… Cạc.”
Nhìn cái gì mà nhìn? Ngươi nhìn nữa cũng vô dụng thôi. Ta không có cá khô. Hơn nữa, chúng ta trước giờ vốn ghét nhau như chó với mèo, không phải sao? Giờ ngươi dùng ánh mắt này nhìn ta, là muốn nhận lỗi à?
Ngỗng Tuyết Hoa không thể mở miệng nói chuyện, nhưng trong đôi mắt đen láy tròn xoe kia lại viết rõ hai chữ: Không tha thứ.
Thú Bách Vạn đang phe phẩy cái đuôi bỗng chốc cứng đờ.
Con ngỗng trắng này… lại còn ghi thù sao?!
Trước đây, mỗi lần hắn phạm sai lầm mà dùng ánh mắt đáng thương này nhìn lão đại, lão đại đều mắt nhắm mắt mở cho qua. Vậy mà bây giờ, hắn đã cúi đầu nhận sai, đã tỏ ra đáng thương như vậy rồi thế mà con ngỗng này vẫn không mềm lòng?!
Thật là một con ngỗng hẹp hòi, bụng dạ nhỏ nhen!
Nhưng mà… ai bảo hắn có chuyện phải nhờ ngỗng đâu chứ?
Thế nên, khi Tư Vân Phi còn đang mải suy nghĩ linh tinh trong lòng đại ma đầu, thì bên tai đã vang lên giọng thiếu niên miễn cưỡng, từng chữ từng chữ như bị rút ra từ kẽ răng:
“Được rồi, được rồi! Là ta sai! Ta không nên quát tháo ngươi, không nên chê bai ngươi chỉ là một con ngỗng nhỏ vô dụng, không nên nhặt hòn đá mà ngươi khổ cực tìm về rồi vứt xuống vũng nước, càng không nên trốn trên cây ném quả khô vào đầu ngươi…”
Tư Vân Phi: “…”
Thật sự cảm ơn ngươi nha! Nếu ngươi không nói, ta còn không biết hóa ra sau lưng ngươi đã làm nhiều chuyện tổn hại ta như vậy đấy?!
Không chỉ riêng Tư Vân Phi cạn lời, mà ngay cả ba người Mạc Bất Nhàn đi bên cạnh cũng thoáng co giật khóe miệng.
Cái tên mèo ngốc này… có phải sợ thù hận dành cho hắn chưa đủ nhiều hay không? Khó trách trong trận chiến lúc trước, gần như bất cứ đối thủ nào lợi hại một chút cũng đều nhắm hắn làm mục tiêu tấn công đầu tiên.
Nhưng mà, con mèo ngốc này vẫn chưa nói xong lời xin lỗi của mình.
“Quan trọng nhất chính là… ta không nên uy h·iế·p ngươi, nói rằng sẽ chặt ngươi ra tám khúc rồi nướng ăn.”
Hắn vội vàng bồi thêm một câu, giọng điệu vô cùng nghiêm túc:
“Ngươi yên tâm! Về sau ta tuyệt đối sẽ không chủ động gi·ết ch·ết bất kỳ con ngỗng trắng nào! Ta còn sẽ đích thân truyền lời đến các linh thú cấp cao ở núi Thú Vương, bảo bọn chúng từ nay về sau không được động vào ngỗng Tuyết Hoa. Nhất định sẽ để tộc đàn của ngươi trở thành bá chủ cấp một trong tương lai!”
Tư Vân Phi: “…”
Cảm ơn, nhưng thật sự không cần.
“Vậy nên, ngươi đừng so đo với ta nữa! Mau giúp lão đại của ta vượt qua cửa ải khó khăn đi!”
Thú Bách Vạn vừa nói vừa lục lọi trong túi trữ vật của mình, lấy ra từng món đồ quý giá.
“Cái này là quả Tịnh Hồn cấp chín, tặng ngươi! Có thể giúp thần hồn ngươi mạnh mẽ hơn, thuần khiết hơn!”
“Còn đây là Mưa Móc Vân Gian cấp bảy! Ta đã mất tận hai năm mới thu thập được từ những tầng mây linh lực nồng đậm nhất của Cửu Trọng Sơn! Chỉ cần uống một ngụm là có thể lập tức bổ sung toàn bộ linh lực cho tu giả dưới Hóa Thần kỳ, còn có thể nháy mắt chữa lành thương thế!”
“Còn cái này… Thượng Phẩm Ngọc Tơ Tằm cấp tám, ta vốn định dùng nó để làm cầu lông chơi…”
“À, đây là ngọc Lưu Li cấp tám! Chỉ cần cầm trong tay là có thể lập tức ẩn thân, rất thích hợp để chơi trốn tìm…”
Theo từng lời hắn nói, Tư Vân Phi vẫn đang bị đại ma đầu ôm trong lòng, nhanh chóng bị bảo vật linh khí bao quanh.
Nếu không phải Mạc Bất Nhàn kịp thời đưa tay chặn lại hành động của Thú Bách Vạn, e rằng nàng đã hoàn toàn bị bảo vật chôn lấp mất rồi.
Tư Vân Phi có chút cạn lời.
Nhưng khi nàng ngẩng đầu lên đã nhìn thấy vẻ mặt vừa không nỡ, vừa chân thành kiên định của con mèo ngốc đang cố gắng bù đắp cho mình, trong lòng nàng không khỏi khẽ dao động.
Gia hỏa này rõ ràng vừa kiêu ngạo vừa vô lại. Một kẻ như vậy cúi đầu nhận sai, hiển nhiên không dễ dàng gì.
Thế nhưng hắn vẫn cố chấp muốn xin lỗi, lại còn dùng những bảo vật quý giá nhất của mình để bù đắp sai lầm trước đó.
Dù cho… những “sai lầm” kia, xét theo một góc độ nào đó, cũng không thực sự tính là sai.