Linh Sủng Của Ma Tôn Lại Chết Rồi

Chương 34: Hẳn là không nghĩ tới đi (1)

Cả người không còn chút sức lực, ngỗng Tuyết Hoa bị đại ma đầu ôm chặt vào lòng, thoạt nhìn chẳng khác nào một con ngỗng nhỏ được hắn sủng ái.

Nhưng chỉ có ngỗng trắng mới biết, cái sự “sủng ái” này hoàn toàn không đáng tin! Đừng thấy bây giờ hắn ôm ấp trìu mến, đến lúc cần đem nàng ra tế cờ, tên ma đầu này chắc chắn sẽ xuống tay không chút do dự.

Thế thì tại sao hiện tại nàng lại không giãy giụa?

Đương nhiên là vì có biến cố xảy ra, nàng dù muốn cũng không cử động nổi.

Cả người đại ma đầu tràn ngập mùi máu tanh nồng nặc, sát khí bức người, hơi thở ghê rợn khiến kẻ khác phải kinh hãi. Hiển nhiên trước đó hắn vừa phải chịu một trận đòn khốc liệt.

Nhưng chẳng lẽ làm một con ngỗng thì sẽ dễ chịu hơn sao?

Ngỗng Tuyết Hoa trước bị bắt giữ, sau lại bị ma khí quấn lấy, cuối cùng suýt chút nữa thì t·ự s·át. Khi ma khí xâm nhập ăn mòn, dù nàng chỉ là một con ngỗng, nhưng cảm giác đau đớn cùng những xúc cảm tiêu cực mất kiểm soát đều vô cùng chân thật.

Nếu không, nàng đã không phát điên mà tự đâm vào đuôi con bọ cạp.

Tư Vân Phi chưa bao giờ chủ động tìm đến c·hết. Sinh mệnh quý giá, không đến giây phút cuối cùng thì nàng tuyệt đối sẽ không buông bỏ.

Vậy mà lần này, nàng thực sự không khống chế được bản thân.

Là do ma khí của đại ma đầu!

Ngoài việc gây ra đau đớn thể xác, ma khí còn có thể ăn mòn thần trí, phóng đại những cảm xúc tiêu cực bị đè nén trong lòng kẻ bị nó quấn lấy.

Nghĩ đến đây, Tư Vân Phi khẽ ngẩng đầu, nhìn thoáng qua đại ma đầu.

Chỉ là một con ngỗng, lại còn bị động nhiễm phải ma khí mà nàng đã đau đến mức mất kiểm soát, suýt nữa t·ự s·át.

Tên này là một kẻ toàn thân đều bị ma khí đáng sợ bao phủ, ngoài sắc mặt hơi tái nhợt một chút ra thì không hề lộ ra chút đau đớn hay khó chịu nào.

Tư Vân Phi: Đúng là một tên có sức mạnh hủy thiên diệt địa!

Vậy rốt cuộc hắn định mang nàng đi đâu? Muốn dùng nàng làm gì?

Dù Tư Vân Phi chỉ là một con linh thú cấp thấp, một con ngỗng trắng gần như không có chút sức mạnh công kích nào, nàng vẫn có thể cảm nhận được những thay đổi vi diệu trên cơ thể mình.

Nhất là ánh mắt dò xét đầy cảnh giác kia, từ lúc bị bắt thì chưa từng rời khỏi người nàng dù chỉ một khắc.

Nàng biết mình đang bị theo dõi, bị nghi ngờ.

Nhưng nàng cũng chẳng bận tâm.

Dù sao thì nàng hiện tại cũng chỉ là một con ngỗng.

Huống hồ, nàng chưa từng làm chuyện gì trái với lương tâm. Mà kể cả có muốn làm gì khuất tất đi chăng nữa, với thân phận của một con ngỗng trắng, nàng cũng chẳng có cách nào thực hiện nổi.

Cho nên… cứ nhìn thì nhìn đi. Chẳng lẽ nhìn nhiều một chút, nàng lại thiếu mất miếng thịt nào sao?

Nàng chẳng qua cũng chỉ là một con ngỗng bình thường mà thôi.

Nhưng bây giờ… hình như nàng sắp trở thành một con ngỗng không hề tầm thường rồi ——

Vị đại thúc chột mắt trước kia vẫn luôn nhìn nàng bằng ánh mắt dành cho đám gia cầm giữ nhà, nay lại nhìn nàng như thể đang nhìn thấy cháu ruột thất lạc bao năm.

Vị ngự tỷ yêu tu lúc trước luôn cao ngạo, cằm hếch lên trời, hoàn toàn phớt lờ nàng, giờ đây ánh mắt lại dịu dàng như nước. Thậm chí, còn lộ ra một nụ cười hiếm thấy — một nụ cười thuộc về mỹ nhân lạnh lùng.

Nhưng so với hai người kia, kẻ có sự thay đổi lớn nhất vẫn chưa phải họ.

Biến hóa lớn nhất, suýt nữa khiến ngỗng dựng hết lông lên, chính là cái tên Ngự Thú Vương giả với đôi tai nhọn kia.