Linh Sủng Của Ma Tôn Lại Chết Rồi

Chương 36: Hẳn là không nghĩ tới đi (3)

Tư Vân Phi lặng lẽ quan sát Thú Bách Vạn, rồi lại nhìn sang Mạc Bất Nhàn.

Bỗng nhiên, nàng có chút hâm mộ.

Bọn họ nhất định có một loại tình nghĩa rất sâu sắc, một sợi dây ràng buộc mà nàng chưa từng có.

Ai nha ai nha.

Tư Vân Phi: Thật là hết thuốc chữa.

Nàng quyết định không so đo với con mèo ngu ngốc này nữa.

Thế là khi bốn người bọn họ mang theo ngỗng Tuyết Hoa bước vào Quỳnh Lâu Các cao nhất Cửu Trọng Sơn, đại thúc một mắt liền cẩn thận nâng nàng lên rồi đặt xuống chiếc đệm mềm tràn ngập linh khí.

Tư Vân Phi vừa mới ổn định thân thể liền thấy Thú Bách Vạn hí hửng mon men lại gần.

Nàng không nói gì, chỉ chậm rãi nâng một bên cánh, vỗ nhẹ lên đầu hắn.

Thân thể Thú Bách Vạn cứng đờ.

Hắn vốn đã chuẩn bị tinh thần bị đánh, ai ngờ chờ đợi hắn lại là một cái vuốt ve đầy nhẹ nhàng.

Ngay lập tức, cái đuôi lông xù phía sau hắn khẽ lắc lư, đôi tai nhọn khẽ giật giật, rồi bỗng nhiên hắn bật cười đặc biệt xán lạn, vô cùng đắc ý:

“Ha ha ha ha! Có phải ngươi đã không so đo nữa rồi đúng không? Ha ha ha ha! Ta biết mà! Không ai có thể cưỡng lại mị lực của bổn Thú Vương! Ngay cả ngỗng cũng không ngoại lệ!!”

Vừa mới mềm lòng một chút, Ngỗng Vân Phi: …

Nàng lạnh lùng nâng cánh còn lại lên.

Bốp!

Một cái vỗ thẳng vào mặt Thú Bách Vạn.

Bốp bốp.

Câm miệng đi! Con mèo ngu ngốc này đúng là hết thuốc chữa!

Náo loạn xong một trận, căn phòng dần trở lại yên tĩnh.

Lúc này, Tư Vân Phi mới nhận ra một sự thật đáng sợ: Nàng đang bị bao vây.

Đứng trước mặt nàng là bốn cường giả đỉnh cấp, dẫn đầu là đại ma đầu, tất cả đều dùng ánh mắt dò xét mà nhìn chằm chằm.

Hơn nữa, cái cảm giác bị kiểm tra từ đầu đến chân lại xuất hiện.

Không cần nghĩ cũng biết, đám người này lại bắt đầu tra xét nàng.

“Thiếu gia, ta vẫn chưa phát hiện được bất kỳ điểm khác thường nào.” Kim Giác lạnh nhạt mở miệng: “Nhưng mà…”

Thú Bách Vạn sốt ruột: “Ngươi nói chuyện thì nói một hơi đi! Đừng có ngập ngừng như vậy! Nhưng cái gì?”

Kim Giác hơi thở dài, sắc mặt có chút trầm trọng:

“Con ngỗng Tuyết Hoa này đã bị bạo động ma khí phệ diệt ăn mòn. Gần như… không có khả năng sống sót qua đêm nay.”

Thú Bách Vạn mở to hai mắt, vẻ mặt không thể tin nổi.

Kim Giác tiếp tục nói: “Hơn nữa, các ngươi có để ý không? Dọc đường đi, nó gần như không hề cử động, thậm chí vừa rồi dù có vỗ cánh cũng rất yếu ớt, vô lực.”

“Điều này chứng minh rằng ma khí trong cơ thể nó đã bắt đầu tàn sát bừa bãi, gây ra cơn đau đớn khủng khϊếp. Nó không thể động đậy, chính là vì đau đến mức không thể nhúc nhích.”

Chung Lương cũng nhíu mày.

Chỉ có sắc mặt của Mạc Bất Nhàn là mãi không đổi, dường như chẳng mấy bận tâm đến lời vừa rồi.

Hắn bỗng nhiên vươn tay, thản nhiên xoa đầu Tuyết Hoa một phen, cảm nhận bộ lông mềm mại dưới tay. Rồi không dừng lại ở đó, ngón tay hắn tiếp tục dọc theo cái cổ thiên nga thon dài mà vuốt xuống.

Cuối cùng, đại ma đầu dựng thẳng một ngón tay, chọc chọc vào bộ ngực lông xù của nàng.

Tư Vân Phi lập tức trợn mắt giận dữ.

Thấy thế, Mạc Bất Nhàn mới cười khẽ:

“Kim Giác nói ngươi sống không qua đêm nay, ngươi thấy thế nào?”

Tư Vân Phi: Lời nói vô căn cứ!

Đúng là hiện tại nàng không còn chút sức lực thật, đôi khi còn cảm thấy xương cốt ê ẩm, cơ thể có chút đau nhức. Nhưng đó là do mệt mỏi, không phải vì sắp chết!

Vậy mà cái tên ma đầu này còn dám chọc chọc nàng, bộ cho rằng nàng sẽ chết thật sao?!

Vì thế, bốn người liền chứng kiến một màn vô cùng trực quan:

Ngỗng Tuyết Hoa không chút nào che giấu, nghểnh cổ lên trời, trợn trắng đôi mắt ti hí của mình.

Một cú lật mắt, mạnh mẽ bày tỏ: “Ngươi sai rồi.”

Bổn ngỗng còn có thể sống thêm 500 năm!!

Kim Giác: “…”

***

Ngày hôm sau, khi tia nắng đầu tiên chiếu xuống Quỳnh Lâu Các, một bóng dáng trắng muốt bỗng bật dậy đầy sức sống.

Ngỗng Tuyết Hoa tung tăng nhảy nhót, kiêu ngạo mà vươn cánh.

“Cạccccc!”

Xem đi! Đã bảo rồi mà! Bổn ngỗng còn có thể sống thêm 500 năm!