Nhìn ông bố đuổi theo sát nút, cô liền chọc tức:
“Bố à, con biết bố rất khỏe mạnh, nhưng cũng không cần phải chạy để chứng minh đâu!”
Tô Quốc An tức đến nhảy dựng lên, giơ giày ném về phía cô.
Nhưng Tô Tiện Dư như có mắt sau lưng, né sang một bên, còn cười trêu chọc:
“Ơ, hụt rồi!”
Chiếc giày thứ hai bay đến, may mà cô phản ứng nhanh, lại tránh được. Nhìn ông bố đang chân trần, cô lại chọc thêm:
“Bố ơi, nơi này không cho phép tùy tiện cởi giày đâu nhé!”
Sắc mặt Tô Quốc An càng ngày càng đen.
Tô Tiện Dư nhanh chóng nép sau lưng Cố Tú Nhan:
“Mẹ ơi! Bố bắt nạt con kìa!”
Cố Tú Nhan bật cười, dịu dàng khuyên nhủ:
“Thôi nào lão Tô, Tiện Dư biết lỗi rồi.”
Tô Tiện Dư còn phối hợp, ngoan ngoãn gật đầu.
Tô Quốc An thấy vợ như thế, đành buông tay:
“Tú Nhan, bà cứ nuông chiều nó mãi!”
Cố Tú Nhan mỉm cười đón lấy đồ trong tay ông:
“Ông không nuông chiều nó sao?”
Trong nhà có mỗi một cô con gái, ai mà chẳng cưng chiều chứ.
“Tôi mà cưng chiều nó á?!” Tô Quốc An nói chắc nịch.
Cố Tú Nhan chỉ cười, không nói gì, cứ thế nhìn ông.
Tô Quốc An hắng giọng, quay đầu nhìn Tô Tiện Dư:
“Không gả thì thôi, để bố làm thủ tục cho con đi vùng nông thôn, đến Đông Bắc làm thanh niên trí thức.”
Tô Tiện Dư chẳng bận tâm, chỉ hỏi:
“Mọi người đi Đông Bắc à?”
Cứ nghĩ sẽ nhận được câu trả lời ngay, ai ngờ Tô Quốc An lại nhíu mày, im lặng.
“Không phải chứ? Mọi người không đi Đông Bắc à?”
Cố Tú Nhan lên tiếng:
“Với tình hình nhà mình hiện tại, chắc sẽ bị đưa đến nơi xa xôi hơn, Đông Bắc không đi được.”
Tô Tiện Dư nhíu mày:
“Vậy đi đâu?”
“Tây Bắc.”
Nghe xong, cô lập tức gật đầu:
“Vậy con cũng đi Tây Bắc, bố sắp xếp đi.”
Tô Quốc An cau mày:
“Một cô gái như con đi Tây Bắc làm gì? Ở Đông Bắc, bố còn có thể nhờ bạn cũ chăm sóc con.”
Tô Tiện Dư chớp mắt, thản nhiên hỏi lại:
“Không phải bố định để con đi ở nhờ sao?”
“Dùng từ gì thế hả? Bố đây là vì muốn tốt cho con! Tây Bắc khổ cực như vậy, con qua đó làm gì?” Tô Quốc An nghiêm giọng khuyên nhủ.
Nhưng Tô Tiện Dư chẳng buồn nghe lọt tai.
Kiếp trước cả nhà còn ở chung một chỗ, giờ lại định chia tách?
“Con khỏe mạnh, chịu được cực khổ!”
Cô ưỡn ngực, vỗ tay lên ngực mình đầy tự tin.
Cười chết mất!
Cô là sinh vật bậc cao, chẳng lẽ còn không chinh phục nổi Tây Bắc?
Tô Quốc An giận đến mức định vớ lấy gậy đánh người, nhưng Tô Tiện Dư lập tức lùi lại. Cố Tú Nhan cũng đứng ra cản lại:
“Lão Tô, có thế nào cũng không thể đánh con gái!”
“Đừng cản tôi, Tú Nhan! Bà nhìn con bé này mà xem! Sắp xếp xong hết cho nó mà còn cứ cố cãi lại! Hôm nay tôi không đánh nó thì không chịu được!” Tô Quốc An khí thế bừng bừng, nhưng lại chẳng thể thoát khỏi tay vợ mình.
Tô Tiện Dư còn thừa cơ le lưỡi trêu ông:
“Bố cứ nói chuyện sắp xếp với con làm gì, con theo cả nhà đến Tây Bắc, chứ không phải đi chịu khổ một mình đâu. Nếu thấy khổ, thì là do bố chưa cố gắng đủ thôi!”
Tô Quốc An tức đến mức quẳng luôn cây gậy sang một bên:
“Được! Mày đi Tây Bắc! Để rồi xem ai khóc trước!”
Dứt lời, ông quay ngoắt bỏ đi, chẳng muốn nhìn con nhóc cứng đầu này thêm nữa.
Tô Phong Miên thở dài, “Tiểu Dư à, chuyện hôm nay ông đứng về phía bố con.”
Tô Tiện Dư nhe răng cười, “Ông cứ yên tâm đi, con khỏe lắm! Người khác chịu khổ được thì con cũng chịu được! Đừng lo gì cả!”