Nói xong, cô tranh thủ lúc mọi người không để ý, lẻn vào phòng bố mẹ.
Nhìn thấy thứ mình cần, cô lập tức nhét vào không gian. Không ngờ nó lại theo cô xuyên không đến đây! Đang mải suy nghĩ, vừa bước ra ngoài đã đυ.ng mặt Cố Tú Nhan.
Tô Tiện Dư lập tức nở nụ cười, “Mẹ, trùng hợp ghê ha!”
Cố Tú Nhan nhíu mày, nhìn ra sau lưng cô, “Sao con lại vào phòng mẹ?”
Cô cười tươi rói, “Không có gì đâu, đi nhầm, đi nhầm thôi mà.”
Dứt lời, Tô Tiện Dư xoay người bỏ chạy.
Cố Tú Nhan sốt ruột đứng sau gọi với theo, bảo cô đừng chạy nhanh quá.
Thấy vậy, Tô Quốc An đập mạnh tay xuống bàn, tức đến mức nghiến răng nghiến lợi, “Cái con nhóc này!”
Không ai trong nhà biết rằng họ vừa “bị trộm” cả.
Cầm cuốn sổ hộ khẩu trong tay, Tô Tiện Dư hài lòng vô cùng. Giờ thì cô muốn đi đâu chẳng ai quyết được!
Nhưng khi nhìn cái cây bên đường xuất hiện lần thứ hai, cô bắt đầu đờ người.
Mình lạc đường rồi?
Vừa quẹo vào góc phố, chợt nghe thấy vài giọng nói quen quen.
Ngay sau đó, cô thấy Vương Văn Ngạn bước ra từ một căn nhà.
Tô Tiện Dư nhanh chóng nép vào góc khuất, hứng thú quan sát khu nhà rộng lớn trước mắt.
Không ngờ lại vô tình tìm ra nhà của cái tên mặt trắng kia!
Cô quăng sổ hộ khẩu vào không gian, rồi lôi ra một cái mũ trùm đầu màu đen che kín mặt.
Lúc Vương Kiến Lập đi ra, Tô Tiện Dư khẽ cười.
Bây giờ trong nhà chỉ còn mỗi Lưu Hương Phân.
Nhìn quanh một lượt, cô lùi lại mấy bước rồi lao lên, nhanh nhẹn trèo qua tường.
Bên trong sân yên ắng đến kỳ lạ, Tô Tiện Dư nhẹ nhàng đáp xuống đất.
Sau khi xác định được nơi phát ra âm thanh, cô cẩn thận tiến đến.
Lưu Hương Phân đang nhàn nhã ngồi uống trà.
Quan sát một lúc, Tô Tiện Dư khẽ nheo mắt.
Cơ thể bà ta chợt run nhẹ, không hiểu sao bỗng thấy bất an. Nhìn quanh chẳng thấy ai, bà ta thở phào nhẹ nhõm. Nhưng ngay giây tiếp theo, sau gáy chợt đau nhói, rồi ngã gục xuống.
Tô Tiện Dư hài lòng nhìn người phụ nữ đã ngất, đảo mắt qua mấy món đồ trong phòng khách, không nhịn được mà cảm thán: “Còn tư bản hơn cả tư bản!”
Ngay lập tức, cô bắt tay vào hành động, gom sạch đồ vào không gian.
Trong lúc đó, thấy Lưu Hương Phân có dấu hiệu tỉnh lại, Tô Tiện Dư chẳng ngần ngại tặng thêm một nhát chặt tay. Nhìn bà ta nằm sõng soài trên đất, cô hài lòng gật đầu.
Muộn một chút mới tỉnh lại thì tốt hơn mà, tỉnh dậy sớm làm gì cho ăn thêm đòn?
Sau đó, cô lục tung phòng ngủ của họ, kéo ra từ dưới giường mấy cái hòm lớn.
Vừa mở ra, mắt cô sáng rực.
Một hòm đầy vàng bạc châu báu!
Cá vàng nhỏ, cá vàng lớn!
Nhà họ Vương đúng là giàu có!
Cô vội vàng thu dọn sạch sẽ.
Trời ơi! Tất cả đều là của tôi!
Lúc chỉ còn hai gian phòng chưa kịp lục soát, Tô Tiện Dư nghe thấy tiếng nói chuyện khẽ khàng, không khỏi tiếc nuối nhìn mấy căn phòng vẫn chưa kịp vơ vét.
Thôi, an toàn quan trọng hơn!
Không chần chừ, cô nhanh chóng trèo tường rời đi.
...
Vương Kiến Lập về nhà, gọi mấy tiếng mà không thấy ai trả lời.
Vừa bước vào phòng, ông ta sững sờ khi thấy căn nhà vốn đầy ắp đồ đạc giờ trống trơn.
“Đồ của tôi đâu?!!”
Sau đó, nhìn thấy Lưu Hương Phân nằm bất tỉnh dưới đất, ông ta vội chạy đến, hoảng loạn lay bà ta, “Hương Phân! Hương Phân!”
Chuyện nhà họ Vương, cứ để họ tự đau đầu đi.
Tô Tiện Dư đã sớm cao chạy xa bay, sâu kín giấu đi công lao vĩ đại của mình.