Vương Kiến Lập nãy giờ im lặng, nghe đến đây thì sắc mặt tối sầm, giọng trầm xuống:
“Con gái nhà họ Tô, Văn Ngạn nhà tôi không làm gì có lỗi với cô, cô đừng có ăn nói lung tung!”
Cái thời buổi loạn lạc này, bị bộ đội để mắt đến là chuyện không ai chịu nổi. Người ta còn sợ bị vướng vào rắc rối, vậy mà con bé này lại đòi đi mời cho bằng được!
Tô Tiện Dư hất cằm, chỉ tay về phía trước, lý lẽ rõ ràng:
“Chẳng phải dạo trước con trai bác còn quấn quýt thân mật với một cô gái khác sao? Chuyện này đâu chỉ có mình tôi nhìn thấy. Nếu không tin, để tôi dẫn bác đi hỏi cả con phố đó xem ai còn nhớ không?”
Vương Văn Ngạn tái mét mặt mày, nhưng Lưu Hương Phân nào chịu tin lời một phía:
“Tô Tiện Dư, đừng có mở miệng là nói bừa! Văn Ngạn nhà tôi là người trong sạch!”
Tô Tiện Dư cười khẽ, vẻ mặt hớn hở như chỉ chờ đợi bà ta đồng ý:
“Nếu thấy trong sạch thì đi điều tra đi, còn chưa rõ ràng thì để tôi dẫn theo bộ đội đến hỏi cho rõ, xem là tôi vu oan hay để Vương Văn Ngạn mang cái danh lưu manh.”
Lưu Hương Phân định lên tiếng phản bác, nhưng Vương Kiến Lập nhíu mày, cắt ngang:
“Con gái nhà họ Tô, hôm nay chúng tôi đến là để bàn chuyện hôn sự giữa cô và Văn Ngạn, đừng lôi chuyện khác vào.”
Dù biết Tô Tiện Dư nói thật hay giả, ông ta cũng không dám chắc. Nhà họ Tô thì sắp sụp đổ, không còn gì để mất, nhưng nhà họ Vương thì không thể.
Tô Tiện Dư trợn mắt, giọng điệu đầy châm chọc:
“Không phải chứ? Con trai bác đã có người khác rồi mà còn bắt tôi gả cho anh ta?
Là thế nào? Con trai bác quý giá đến mức được cưới ba thê bốn thϊếp, còn tôi thì phải chịu kiếp chung chồng? Cái tư tưởng phong kiến này thật đáng vứt đi!”
Tô Tiện Dư đọc nhiều sách cũ nên trò bắt bẻ câu chữ này cô rành lắm!
Sắc mặt Vương Kiến Lập càng đen hơn, chẳng còn tâm trạng lo chuyện cưới hỏi nữa. Yêu cầu từ cấp trên coi như không hoàn thành, mà giờ nhà họ Tô cũng chẳng còn gì, một con bé thì có thể gây sóng gió gì chứ?
“Được rồi! Bây giờ người ta chuộng tự do yêu đương, hai đứa không hợp thì người lớn chúng tôi cũng không ép. Hôn sự này coi như hủy bỏ!”
Nói xong, Vương Kiến Lập quay người bỏ đi, không thèm nhìn lại.
Một mình con nhóc Tô Tiện Dư này đã đủ khiến trắng đen lẫn lộn rồi.
Cố Thịnh Niên đứng bên cạnh nhìn Tô Tiện Dư với ánh mắt đầy hứng thú. Anh ta thật không ngờ cô gái này lại có sức chiến đấu mạnh đến thế. Cô đánh đâu thắng đó, đến mức anh ta cũng phải công nhận.
Anh ta định mở miệng khen ngợi thì lại thấy sắc mặt Tô Quốc An đen như đáy nồi, vội vã tìm đường thoát thân:
“Tiện Dư à, nhà cậu đang bận, tôi không làm phiền nữa, khi nào rảnh chúng ta gặp lại nhé!”
Nói xong, Cố Thịnh Niên chạy biến mất.
Cứ thế, nhà họ Tô đóng cửa lại bàn chuyện trong nhà.
“Tô Tiện Dư!” Giọng của Tô Quốc An vang lên, đầy uy quyền.
“Có mặt!” Tô Tiện Dư nhanh chóng nép sau lưng anh trai, cười tít mắt đáp.
“Mau ra đây!” Tô Quốc An nhìn bộ dạng của cô mà chỉ muốn tháo giày ra quất cho một trận.
Tô Tiện Dư lập tức lắc đầu, ranh mãnh trả giá:
“Không! Trừ khi bố hứa không đánh con!”
“Tao hứa… cái búa!”
Nói rồi, Tô Quốc An tiện tay vớ lấy đồ vật bên cạnh, xông đến chỗ cô.
Tô Tiện Dư thấy tình hình không ổn, lập tức bỏ chạy.