Thập Niên 70: Nhà Khoa Học Xuyên Về Nông Thôn Tây Bắc

Chương 6

Vài phút trước cô còn định tạm nhịn nhục, bây giờ thì… có người chịu uất ức chứ cô thì tuyệt đối không!

Mẹ kiếp!

Cô đã nhịn lắm rồi, thế mà tên cặn bã này còn dám lên mặt dạy đời cô?!

Tô Tiện Dư hành động nhanh gọn, trong ánh mắt sững sờ của mọi người, Vương Văn Ngạn đã ôm bụng nằm bẹp dưới đất.

Lưu Hương Phân sau vài giây ngỡ ngàng liền gào khóc, lao tới đỡ con trai:

“Trời ơi! Nhà họ Tô đúng là không có nhân tính mà!”

Tô Tiện Dư nghe vậy thì nhíu mày, lập tức cắt ngang màn diễn của bà ta.

“Bà còn nói nữa thì tôi đập luôn cả bà đấy!”

Cô giơ nắm đấm lên hù dọa, phong thái ngầu lòi chưa kéo dài được một giây đã bị một cái tát đập thẳng vào lưng.

“Á!"

“Đau đau đau! Ai không có mắt dám đánh ta hả?!”

Vừa quay đầu lại, cô liền đối diện với khuôn mặt đen sì của Tô Quốc An.

Toang rồi!

Tô Tiện Dư lập tức lén lút lùi về sau, nấp sau lưng anh trai, thò đầu ra, cười nịnh nọt:

“Bố ơi, bớt giận bớt giận. Giận quá ảnh hưởng sức khỏe lắm ạ! Bố xem, Vương Văn Ngạn nói con như thế, con ra tay chút thì làm sao đâu!”

Cô nói đầy lý lẽ, đồng thời len lén quan sát mọi người trong nhà. Càng nhìn càng thấy quen mắt…

Ông bà nội chẳng phải chính là hai vị cao nhân nhặt rác trên hành tinh rác kia sao?

Còn anh trai này… hình như là người từng bị một con tàu vũ trụ rơi trúng, cô tiện tay tháo dỡ con tàu rồi vớt anh ta về nhà?

Sau đó lại gặp được bố mẹ trong một lần bị truy sát…

Thế là, bảy người bọn họ, nhờ những duyên phận kỳ lạ mà tụ họp lại, trở thành một gia đình.

Không ngờ ở thế giới này, họ thực sự lại là một nhà!

Đây đúng là duyên phận tu luyện mấy trăm năm mới có!

Tô Quốc An tức muốn chết, con nhóc này, dù có thế nào cũng không thể đánh người ngay trước mặt nhà họ Vương được chứ!

“Con đánh người mà còn lý lẽ à?! Xem ra không đánh một ngày là con lại muốn lật trời phải không?!”

Tô Tiện Dư cười tít mắt, lủi ra sau lưng anh trai, giơ tay chỉ về phía trước:

“Anh! Nhìn bố kìa!”

Tô Tứ nhìn cô em gái trốn sau lưng mình, lại nhìn sang ông bố đang giận đến bốc khói, cuối cùng… vẫn không nhúc nhích.

“Bố, thực ra Tiện Dư nói cũng không sai.”

“Ý gì?” Lưu Hương Phân vừa nghe xong liền nhảy dựng lên.

“Tô Tiện Dư nhà ông đánh người là đúng à? Ban đầu, nhà tôi nể tình nghĩa bao năm, nên mới đồng ý chuyện hôn sự này. Kết quả thì sao? Con gái nhà ông chưa nói được mấy câu đã thượng cẳng chân hạ cẳng tay với con trai tôi. Còn có lý lẽ gì nữa không?!”

Lưu Hương Phân chỉ có mỗi một cậu con trai bảo bối, vậy mà con bé này dám ngông cuồng như thế trước mặt bậc người lớn trong nhà! Nếu rước nó về thì còn ra thể thống gì?

Con bé này đáng lẽ phải theo nhà họ Tô xuống nông thôn!

Phải dập tắt cái tính kiêu căng của nó!

Để xem nó còn dám nói xấu con trai ta nữa không!

Nghe những lời này, Tô Tiện Dư lập tức không vui, bĩu môi nói:

“Bác gái à, chỉ có bác mới coi Vương Văn Ngạn là báu vật thôi, chứ cái loại cỏ dại này có quỳ xuống dâng tận tay tôi cũng chẳng thèm!”

Giọng điệu mềm mại khi nãy bỗng chốc trở nên sắc bén.

“Con trai bác chỉ là một đống bùn nhão chẳng trát nổi tường, còn học theo mấy lão hoàng đế ngày xưa chọn phi tần cơ à? Cái suy nghĩ này, tôi nhất định phải đi hỏi thăm mấy anh bộ đội cho rõ ràng mới được!”