Thập Niên 70: Nhà Khoa Học Xuyên Về Nông Thôn Tây Bắc

Chương 5

Đây... chẳng phải là đứa em trai cô từng nhặt được trên hành tinh rác sao?

Cô nhìn cậu bé trước mặt, đưa tay mạnh bạo xoa nắn khuôn mặt cậu, đến khi hai má ửng đỏ mới dừng lại.

Hàng thật!

Tô Kỳ không nói gì, chỉ im lặng đứng một bên để mặc cô vò nắn. Đến khi cổ họng khô ngứa không nhịn được nữa mà ho lên vài tiếng, Tô Tiện Dư mới chịu dừng tay.

“Khụ khụ...”

Cô yên lặng quan sát cậu em trai, ngay cả tiếng ho cũng giống y hệt… Chẳng lẽ đây thực sự là thằng nhóc cô nhặt về từ vũ trụ kia?

“Tiểu Thất?”

Tô Kỳ đã quen với việc chị gái gọi mình như vậy, liền gật đầu: “Chị, bố bảo chị về nhà.”

Tô Tiện Dư trầm ngâm gật gù, trong đầu chợt nảy ra một suy nghĩ hoang đường, chẳng lẽ đám người cô thu thập từ khắp nơi trong vũ trụ, giờ lại tụ hội đầy đủ ở đây?

Cố Thịnh Niên xoa trán, vốn chuyện này anh ta không định đi theo, nhưng lại sợ nhỏ vô tích sự này thực sự mù mắt mà gả đi mất. Thôi thì đứng bên cạnh còn có thể góp lời phân tích đôi câu.

Tô Kỳ nhìn sang người bên cạnh, mỉm cười gật đầu: “Anh Niên.”

Cố Thịnh Niên cũng cười, gật đầu đáp lại.

Vừa đến cổng nhà, còn chưa bước vào đã nghe thấy tiếng cãi vã ầm ĩ bên trong, có vẻ như chuyện bên trong không hề đơn giản.

Tô Tiện Dư đẩy cửa bước vào, lập tức trở thành tâm điểm của mọi ánh nhìn. Cô thong thả đi đến bên Tô Quốc An, cười tươi:

“Bố ơi, anh ấy không phải loại đàn ông đẹp mã vô dụng đâu. Anh ấy nói sau khi cưới sẽ đối xử tốt với con mà...”

Nói xong, cô còn chớp chớp đôi mắt long lanh đầy chắc chắn.

Người nhà họ Vương nghe vậy thì mặt mày sa sầm, Vương Văn Ngạn giận dữ quát lớn:

“Tô Tiện Dư, cô nói ai là đàn ông đẹp mã vô dụng hả? Tôi nói cho cô biết, loại phụ nữ như cô, tôi đời này không bao giờ thích cô đâu!”

Tô Tiện Dư nắm chặt tay Tô Quốc An.

Ổn, vẫn nhịn được.

Ai ngờ Vương Văn Ngạn còn tiếp tục châm dầu vào lửa:

“Tô Tiện Dư, cô suốt ngày không lo làm ăn, chỉ biết lăn lộn với đám đàn ông! Tôi không thể nào cưới một đứa con gái hư hỏng như cô được!”

Nắm đấm của Tô Tiện Dư siết chặt hơn.

“Ngày nào cô cũng bám theo tôi, cô phiền quá rồi đấy! Đừng có mà nằm mơ nữa!”

Cút đi! Nhịn không nổi nữa!

Tô Tiện Dư lập tức quay người, tung một cú đá khiến Vương Văn Ngạn ngã sõng soài ra đất.

“Mồm mọc ra chỉ để nói mấy lời bẩn thỉu à? Bà đây gả cho anh là phúc ba đời nhà anh đấy, còn bày đặt kén chọn?”

Cô lại giơ chân đá thêm một cú.

“Uống ít nướ© ŧıểυ ngựa thôi, đừng có tự cho mình là số một! Chọc vào bà đây thì chỉ có nước chết chắc! Nhà anh không dạy anh phải biết lễ phép à?”

Nói xong, cô lại đá thêm một phát nữa.

“Xí! Loại đàn ông đẹp mã vô dụng, bà đây không gả nữa!”