Thập Niên 70: Nhà Khoa Học Xuyên Về Nông Thôn Tây Bắc

Chương 4

Quả nhiên...

"Tiện Dư, thật ra cậu cưới cũng được đấy. Dù sao thì... nhà cậu sắp bị đưa xuống cơ sở rồi."

Cái gì?

Nói gì vậy trời?

Đại ca, cậu đang nói tiếng người đấy à?

Đưa xuống cơ sở?

Tô Tiện Dư cau mày. Từ này nghe có chút xa lạ, nhưng lại vô cùng quen thuộc. Trong mấy quyển sách cổ, hình như từng nhắc đến những người có trải nghiệm này mà vẫn sống sót quay về, chẳng khác nào đi dạo một vòng quỷ môn quan.

Ý là, cô vừa mới xuyên không đã phải "bay màu" rồi sao?

"Không phải chứ? Tại sao?"

Tô Tiện Dư tức đến muốn nổ tung. Chưa được hưởng thụ ngày nào, giờ thì hay rồi, sắp phải đi hít gió Tây Bắc rồi đây!

Cố Thịnh Niên cau mày đầy khó hiểu. Anh ta thấy Tô Tiện Dư đúng là bị va đến đần ra rồi, nhưng không dám nói thẳng.

"Bởi vì gia đình cậu khá phức tạp. Bà nội từng là tiểu thư nhà địa chủ, ông nội là thầy thuốc, mẹ cậu hát kinh kịch, anh trai thì du học nước ngoài, em trai cũng đang học y."

...

Được rồi, đúng là phức tạp thật.

Chỉ cần lôi một người ra cũng đủ phiền phức, huống hồ cả nhà như vầy chẳng khác nào tập hợp bảy viên ngọc rồng!

"Vậy bố tôi thì sao? Bố tôi chắc vẫn ổn chứ?"

Tô Tiện Dư vẫn còn ôm chút hy vọng. Không lẽ trong cả nhà, chỉ có mình cô là vô tích sự?

Cố Thịnh Niên thở dài: "Bố cậu là quân nhân, từng đánh giặc Nhật."

Nghe xong, cô thả lỏng.

Vậy thì chắc chắn là người tốt rồi!

Thời đại này, đánh giặc Nhật là thành tích có thể lập riêng gia phả, cúng đầu năm đầu tháng đấy!

"Nhưng bố cậu bị hãm hại rồi."

Xong, mừng hụt rồi...

Tô Tiện Dư nhìn quanh quất, hay là tìm con sông nhảy luôn cho xong?

Cứ tưởng tới đây để dưỡng lão, ai dè mở màn đã là cú trời giáng!

Đúng là không chừa cho một nhà khoa học thiên tài như cô chút thể diện nào!

Chỉ vài câu ngắn ngủi, Tô Tiện Dư đã có thể tưởng tượng ra nửa đời sau của mình.

Nghĩ đến Vương Văn Ngạn…

Thật ra cô cũng không phải không thể gả đi, ít nhất nếu lấy chồng thì vẫn có thể ở lại thủ đô, xem như thoát khỏi sự ràng buộc của gia đình trong thời đại này.

Còn về chuyện đẹp mã, nɠɵạı ŧìиɧ? Cô nghĩ mình cũng có thể nhẫn nhịn một chút.

“Cố đầu to à, thực ra nghĩ kỹ thì thấy Vương Văn Ngạn trông cũng không tệ lắm đâu.”

Tô Tiện Dư đưa tay xoa cằm, trầm ngâm gật đầu.

Cố Thịnh Niên sững sờ quay lại nhìn cô, ánh mắt như thể vừa thấy quỷ.

Quả nhiên, nhỏ Tô vô tích sự này đúng là có mắt như mù!

“Chị, bố gọi chị về, bên nhà họ Vương có người đến bàn chuyện kết hôn rồi.”

Tô Kỳ tìm thấy Tô Tiện Dư ở chỗ cô hay lui tới, gọi cô về nhà.

Tô Tiện Dư quay đầu lại, vừa nhìn thấy gương mặt kia thì sững người.