Thập Niên 70: Nhà Khoa Học Xuyên Về Nông Thôn Tây Bắc

Chương 3

Tô Tiện Dư có hơi xấu hổ, vô thức xoa xoa chóp mũi. Hình như cô còn tệ hơn nguyên chủ thì phải...

Hy vọng người cha kia có thể rộng lượng với cô hơn chút.

Cố Thịnh Niên lặng lẽ quan sát biểu cảm của cô, cuối cùng nhịn không được mà hỏi thẳng thắc mắc trong lòng:

"Tiện Dư, cậu thực sự muốn kết hôn với Vương Văn Ngạn sao?"

Hôm nay anh ta đến đây cũng vì chuyện này. Vừa nghe tin ở nhà, anh ta đã giật mình đến mức chẳng buồn chào bố mình, lập tức chạy đi tìm cô ngay.

Tô Tiện Dư nhíu mày. Cô vẫn còn đang cố nhớ xem người đó là ai, nhưng trong mắt Cố Thịnh Niên, hành động này lại thành ra... xấu hổ!

Trong khoảnh khắc ấy, cả thế giới của Cố Thịnh Niên như sụp đổ.

Không lẽ mắt nhìn người của Tô Tiện Dư lại kém đến mức này sao?!

Nghĩ vậy, anh ta quyết định đứng trên lập trường bạn bè mà chân thành góp ý:

"Tiện Dư! Cậu thế mà lại thích cái tên ẻo lả Vương Văn Ngạn kia? Cậu mê cái gì ở hắn chứ?! Một thằng bám váy mẹ, chẳng có chút bản lĩnh! Cậu có bị đói khát đến mức nhắm mắt chọn bừa không vậy?!"

Tô Tiện Dư siết chặt nắm đấm, cố gắng kiềm chế. Cuối cùng, khi quả đấm đáp xuống cánh tay Cố Thịnh Niên, cô mới cảm thấy dễ chịu hơn một chút.

"Ai nói tôi muốn cưới tên đó?"

Vị hôn phu của nguyên chủ tên là Vương Văn Ngạn. Ngoại hình tầm thường, tính cách cũng chẳng có gì nổi bật. Nhưng không hiểu có bị trúng bùa mê gì không, nguyên chủ lại yêu gã đến mức chết đi sống lại.

Lỗ tai cô ấy rốt cuộc bị cái gì chặn lại vậy?

Quan trọng hơn, gã đó còn không ít lần hạ thấp nguyên chủ, ngay cả người nhà cũng không vừa mắt gã. Nhưng nguyên chủ tính tình cứng đầu, cứ khăng khăng bám lấy gã không buông.

Dù thế nào đi nữa, cô tuyệt đối không bao giờ chấp nhận một kẻ như vậy.

Nhìn thấy vẻ mặt không chút tin tưởng của Cố Thịnh Niên, Tô Tiện Dư bất lực xoa trán:

"Chẳng phải chính cậu nói tôi thích hắn sao?"

Cố Thịnh Niên nhún vai, tiếp tục bắn phá:

"Chứ còn gì nữa? Hắn ngủ dậy không rửa mặt, đi ngủ chẳng thèm rửa chân, đã có hôn ước với cậu mà còn dính lấy mấy cô khác. Cậu còn suốt ngày nói yêu hắn chết đi sống lại!"

Tô Tiện Dư trầm mặc.

Được rồi, mấy câu này nghe quen tai thật, hình như đều là nguyên chủ nói cả.

Tặng cô một cặp sừng dài thế này, cô phải cảm ơn ai đây?

"Yên tâm đi." Cô thản nhiên đáp: "Bây giờ tôi hết thích rồi. Tôi nằm ở nhà cho bố mẹ nuôi không sướиɠ sao? Dại gì đâm đầu vào tên ẻo lả đó? Cậu nghĩ tôi ngu thế à?"

Nhưng thấy sắc mặt Cố Thịnh Niên méo mó đến mức đáng sợ, Tô Tiện Dư lập tức có linh cảm xấu.