Chẳng mấy chốc, không chỉ nhóm ký túc xá và cả một số người quen cũng đang bàn tán về sự "gan dạ" của Thời Tử Hằng.
Cậu chẳng hiểu chuyện gì xảy ra, cuối cùng mới lướt đến một video trên tài khoản tin tức lá cải.
Chính là cảnh tối qua có người đến khu ẩm thực gây rối, nhưng từ một góc quay khác, một người qua đường vừa quay vừa thuật lại trận chiến, không biết làm sao lại lọt vào tay các trang tin.
Nhưng mấy thứ đó đều không quan trọng, điều khiến video có lượt xem và thảo luận cao nhất không phải là quán ăn vặt của Bạch Dư, mà là người đàn ông kia.
"Thiếu gia nhà họ Tư bị đánh hội đồng ở khu ẩm thực? Chuyện gì vậy? Có ai biết không?"
[Nhà họ Tư là nhà nào thế? Anh là tin tức lá cải hay tôi là tin tức lá cải? Anh hỏi tôi?]
[Nhớ ra rồi, là nhà họ Tư thuộc top 500 thế giới đúng không? Trước đây thấy ảnh gia đình họ trên Đại Nhãn Tử*, nhìn có vẻ giống thật.]
*Một trang mạng xã hội
[Hóa ra con nhà giàu cũng thích đi ăn vặt như bọn mình à?]
[Không phải chứ? Dám đánh con nhà giàu, quán ăn này chắc không muốn kinh doanh nữa nhỉ?]
[Ơ này, mấy người không xem video à? Chị gái kia đáng thương lắm đấy, bị hắn hất cháo đầy người.]
Thời Tử Hằng nhìn những bình luận đó, xâu chuỗi lại toàn bộ sự việc.
Hóa ra kẻ tối qua đến gây sự với Bạch Dư chính là thiếu gia nhà họ Tư—Tư Thường Thuỵ, xuất thân từ gia đình giàu có.
Hôm qua Bạch Dư có nói hai người là họ hàng, bị hắn xem thường.
Thì ra là vì chuyện này!
Thời Tử Hằng bật dậy, cái ghế gỗ cũ kêu cót két một tiếng chói tai.
Bạch Dư ló đầu ra từ bếp: “Sao vậy?”
“Không có gì, tôi… tôi phải về trông tiệm!” Cậu vội vàng kéo cửa chạy biến trước khi Bạch Dư kịp phản ứng.
“Lạ lùng thật.”
Bạch Dư vớt mì ra bát, rưới hai giọt dầu mè rồi tắt video đang phát.
Truyền thông bây giờ là vậy, chẳng quan tâm nạn nhân là ai, chỉ chăm chăm giật tít thu hút sự chú ý.
Ăn xong, cô ghé chợ gần nhà, mua mấy bộ quần áo mới.
Vừa định chuẩn bị nguyên liệu cho tối nay thì nhận được một cuộc gọi lạ.
“Là Bạch Dư phải không? Tôi là quản lý khu chợ…”
Cúp máy xong, cô nằm phịch xuống giường. Hai ngày tới không cần mở quán nữa, vậy thì tranh thủ nghỉ ngơi vậy!
Khi Tư Thường Thuỵ mở mắt lần nữa thì đã là chiều hôm sau. Trong phòng chỉ có một y tá đang túc trực.
“Tư thiếu gia, cậu tỉnh rồi! Tôi mang đồ ăn lại đây!”
Đối phương điều chỉnh giường cao lên, đặt bàn ăn nhỏ trước mặt rồi đi vào bếp lấy suất ăn đã chuẩn bị sẵn.
Tư Thường Thuỵ nghịch điện thoại, phát hiện cha mẹ và Mộ Nhiên không hề nhắn cho mình lấy một tin.
Hắn cảm thấy toàn thân đau nhức, nhưng nghĩ đến cảnh xấu mặt đêm đó, đặc biệt là cái mặt bị đánh đến sưng, lại càng thấy ê ẩm hơn.
WeChat có tin nhắn của Tề Bác Huy, hắn mở ra xem rồi lập tức lật tung bàn ăn.
[Người anh em, cậu tỉnh chưa? Đây là chuyện gì vậy?]
[Tôi đã cho người xóa hết video trên các nền tảng rồi, cậu có ổn không?]
[Hôm nay định đến thăm cậu mà bị anh trai tôi tóm mất.]
[Tư Thường Thuỵ, không xong rồi! Thân phận của cậu và bà chủ quán ăn vặt kia bị đào ra hết rồi!]
Cửa phòng bệnh bị đá văng ra, Tư Trung Nham—cha của Tư Thường Thuỵ—giận dữ xông vào, bốp bốp mấy bạt tai quăng thẳng lên mặt hắn.
“Thằng ngu này, xem mày gây ra chuyện gì đi! Bây giờ đi theo tao xin lỗi ngay!”
Nói xong, ông không để ý đến vết thương chưa lành trên người con trai, kéo xềnh xệch ra ngoài.
Y tá hoảng hốt nhưng không dám cản, chỉ biết vội vàng gọi cho Tư phu nhân: “Phu nhân, không xong rồi! Tư thiếu gia bị chủ tịch kéo đi rồi!”