Viên cảnh sát đưa ra đoạn video bằng chứng: “Các người tự xem đi, ngoài hành động tự vệ chính đáng, đối phương không hề động tay với con trai các người.”
Đúng là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã. Nhìn cách cư xử của họ cũng đủ hiểu tại sao lại dạy ra một đứa con thế này.
Tư Mộ Nhiên gọi Tư Thường Thuỵ vài tiếng, nhưng hắn ta chỉ có thể hé mắt một khe nhỏ qua hai mí sưng vù.
Cô cũng thấy kỳ lạ. Một người như Tư Thường Thuỵ, thường xuyên tập gym, sao lại bị đánh ra nông nỗi này?
Lúc thấy đoạn video, cô liền ghé vào xem.
Ba người nhà họ Tư cùng nhau chứng kiến cảnh tượng hắn ta tự té liên tục giữa đường.
Cảnh sát cất điện thoại đi: “Thấy rõ chưa? Cô gái người ta còn trẻ đã vất vả buôn bán, vậy mà cậu con trai nhà các người… chậc chậc chậc.”
Cả ba im lặng.
Vợ chồng nhà họ Tư xấu hổ vì hành vi mất mặt của con trai mình.
Tư Mộ Nhiên thì kinh ngạc vì hình bóng cô gái trong video.
Video quay ban đêm, chất lượng hình ảnh không cao, họ không nhìn rõ mặt cô gái kia.
Ra khỏi đồn cảnh sát, họ đưa Tư Thường Thuỵ thẳng đến bệnh viện.
Trên đường đi, mặc kệ cha mẹ tra hỏi thế nào, Tư Thường Thuỵ vẫn giữ im lặng, không chịu nói nguyên nhân gây xung đột.
Sự lì lợm của hắn khiến cha Tư giận tím mặt, đến bệnh viện liền ném thẳng hắn xuống cửa rồi quay đầu bỏ về.
---
Sau một giấc ngủ ngon, Bạch Dư cảm thấy tinh thần sảng khoái.
Nếu không phải vì vết đỏ trên đùi, có lẽ cô đã quên sạch chuyện về tên ngốc nào đó rồi.
Hôm qua tắm xong cô không thấy đau ngứa gì, sáng nay mặc quần mới phát hiện bị đỏ cả một mảng lớn.
Đúng là thiên kim tiểu thư thật, da dẻ mềm quá mức.
Cô lôi ra một chiếc quần đùi rộng thùng thình mặc vào, dự định ăn sáng xong sẽ đi mua quần dài rộng rãi hơn.
Bỗng nhiên, có tiếng gõ cửa vang lên.
Những người biết nơi ở của cô không nhiều, Bạch Dư theo phản xạ nghĩ ngay đến Tư Thường Thuỵ, nhưng nhìn qua mắt mèo lại thấy Thời Tử Hằng.
“Sao cậu lại đến đây?” Cô mở cửa, mời cậu vào.
Thời Tử Hằng giơ đồ trong tay lên: “Mẹ tôi nói gần đây cô quá xui xẻo, sáng sớm đã đi xin cho cô một lá bùa bình an… Khoan! Sao cô không mặc quần?!”
Cậu lập tức quay mặt vào tường, đưa đồ ra phía sau.
Bạch Dư nhận lấy, không muốn tranh cãi khi vừa ngủ dậy, nhưng lại không nhịn được: “Đại ca, cậu từ cổ đại xuyên không đến à? Chưa thấy quần đùi bao giờ sao?”
Thời Tử Hằng từ từ quay đầu lại, cẩn thận liếc mắt một cái rồi thở phào nhẹ nhõm:
“Dọa chết tôi, cứ tưởng mình nhìn thấy hết rồi.”
Ánh mắt vô tình lướt qua vết đỏ trên đùi Bạch Dư.
“Cái này là sao? Bị bỏng à?”
Bạch Dư không quen bị người khác nhìn như vậy, nhưng dù sao cũng không phải chuyện gì to tát, bèn đáp: "Ừ, lát nữa tôi đi mua ít thuốc bôi là được."
Tấm bùa bình an mà đối phương mang đến là loại rất phổ biến trong chùa, thoang thoảng mùi hương trầm nhẹ nhàng.
"Mẹ tôi nói nhất định phải đeo bên người, có thể tránh tai họa, dù không có họa thì cũng giúp gặp may mắn."
Bạch Dư vốn không tin những thứ này, nhưng đây là lần đầu tiên cô nhận được bùa bình an, nhất định sẽ giữ gìn cẩn thận.
"Cậu ăn chưa? Tôi định nấu mì, làm luôn cho cậu một phần nhé?"
Thời Tử Hằng xua tay, cúi đầu lướt điện thoại: "Tôi ăn rồi, cô cứ lo việc của mình đi."
Bạch Dư quay người vào bếp, đợi đến khi tiếng bước chân xa dần, Thời Tử Hằng mới ngẩng lên với gương mặt đỏ bừng.
Hận không thể tự tát mình một cái, chỉ là lộ ra đôi chân thôi mà! Chính mình cũng từng mặc quần đùi, sao lại cứ nhìn chằm chằm người ta vậy chứ!
Cậu vội vàng dời sự chú ý vào điện thoại, phát hiện có người trong nhóm ký túc xá đang tag mình.
[Thời Tử Hằng, cậu gan thật đấy, dám ra tay với thiếu gia nhà họ Tư! (ngưỡng mộ.jpg)]
Thiếu gia nhà họ Tư? Cái quần gì vậy?