Thiên Kim Thật Live Stream Bày Sạp, Hào Môn Xếp Hàng Muốn Quỳ Gối

Chương 19.1: Sao cô không mặc quần!

Cảnh sát vội vàng ngăn lại: “Chúng tôi vẫn đang giám sát đấy, cô không được động tay động chân nữa! Sau này có chuyện gì thì báo cảnh sát ngay, đừng hành động bốc đồng như vậy!”

Bạch Dư kéo Trương Phồn Âm lại, đồng tình gật đầu: “Chúng tôi biết rồi, cảm ơn các chú cảnh sát!”

Mọi người ở phố ẩm thực đã tản đi hết, chỉ còn lại ba người bọn họ và Tư Thường Thuỵ mặt mày sưng húp như đầu heo.

Trước khi rời đi, Bạch Dư quay đầu liếc nhìn hắn một cái. Với chuyện đã xảy ra hôm nay, muốn giấu gia đình họ Tư là chuyện không thể nào.

Tư Thường Thuỵ làm nhiều chuyện như vậy, chẳng qua là không muốn để Bạch Dư được nhận về nhà họ Tư.

Nhưng trong lúc tức giận, có lẽ hắn cũng không ngờ chuyện này không chỉ thu hút sự chú ý của vợ chồng nhà họ Tư mà còn khiến danh dự của họ bị bôi nhọ thê thảm.

“Tiểu Ngư, sao vậy?” Trương Phồn Âm hỏi.

Bạch Dư lắc đầu: “Không có gì đâu, dì Trương, chúng ta về thôi.”

Trên đường về, Thời Tử Hằng hoàn toàn không còn giữ dáng vẻ ngoan ngoãn lúc ở đồn cảnh sát nữa mà hăng hái kể lại chiến công oanh liệt của mình cho Trương Phồn Âm nghe.

“Mẹ, mẹ không biết đâu! Cú đấm đó của con y hệt trong phim truyền hình luôn, giáng xuống từ trên cao, làm hắn trở tay không kịp!”

Trương Phồn Âm trợn mắt: “Phải, phải, phải.”

Thời Tử Hằng nghe ra sự qua loa trong giọng điệu của mẹ mình, bất mãn nói: “Mẹ có thái độ gì thế? Không tin thì mẹ hỏi Bạch Dư đi, cô ấy thấy rõ ràng mà! À đúng rồi, Bạch Dư, cô quen tên kia à? Đại ca Vương nói lần trước hắn cũng đến đây.”

Bạch Dư “ừm” một tiếng: “Chuyện này nói ra hơi rắc rối.”

Tư Thường Thuỵ lần này mất mặt như vậy, chắc chắn sẽ không chịu để yên. Biết đâu ngày nào đó hắn lại giở trò gì nữa.

Thay vì chờ bị động, chi bằng nói rõ để mọi người có sự đề phòng.

“Gì cơ? Hai người là họ hàng xa?” Trương Phồn Âm nghe xong thì vô cùng kinh ngạc: “Chỉ vì hắn cho rằng cháu đến Bắc Kinh vì tiền nên mới đối xử với cháu như vậy?”

Bạch Dư: “Xem như là thế đi.”

Quan trọng nhất là Tư Thường Thuỵ không muốn Tư Mộ Nhiên bị tổn thương. Trong mắt nhà họ Tư, một cô tiểu thư giả đã sống với họ mười mấy năm trời còn có giá trị hơn cả cô con gái ruột thực sự được tìm thấy từ vùng quê nghèo.

Thời Tử Hằng cứ tưởng hai người có thù oán sâu đậm lắm, không ngờ lý do lại đơn giản như vậy.

Bạch Dư một thân một mình bươn chải ở Bắc Kinh, bọn họ không giúp đỡ thì thôi, vậy mà còn ra tay chèn ép.

“Bạch Dư, nếu lần sau hắn còn dám đến, cô cứ gọi cho tôi, tôi giúp cô đánh hắn chạy mất dép!”

Trương Phồn Âm: “Con lo mà đừng để bị tống vào đồn lần nữa thì hơn. Tiểu Ngư, Tiểu Hằng nói đúng đấy, có chuyện gì nhớ nói với bọn dì.”

“Vâng ạ!”

Bạch Dư gật đầu, cô sẽ trân trọng tấm lòng này và cố gắng giải quyết chuyện của Tư Thường Thuỵ càng sớm càng tốt.

Khi Tư Mộ Nhiên và vợ chồng nhà họ Tư đến đồn cảnh sát, họ suýt nữa không nhận ra người đàn ông nhếch nhác nằm co ro ở góc tường.

Phải nhờ người chỉ điểm, họ mới biết đó là Tư Thường Thuỵ.

“Anh! Anh không sao chứ?” Tư Mộ Nhiên vội chạy tới.

Viên cảnh sát liếc qua cách ăn mặc của ba người, đoán họ thuộc tầng lớp giàu có. Nghĩ đến bộ dạng nhếch nhác của cô gái bị bắt nạt, giọng điệu của anh ta lập tức trở nên mất kiên nhẫn.

“Con trai các người gây sự ở phố ẩm thực, cũng đâu phải trẻ vị thành niên nữa, lần sau nhớ chú ý đấy.”

Nghe vậy, trong đầu Tư Mộ Nhiên chợt hiện lên một gương mặt quen thuộc. Chẳng lẽ là vì cô ta?

“Gây sự?”

Cha Tư biết con trai mình ăn chơi lêu lổng, nhưng làm loạn đến mức bị đưa vào đồn thì đây là lần đầu tiên.

“Cảnh sát, thế người đánh con trai tôi đâu? Nó bị đánh thành thế này, sao không thấy người kia ở đây?”

“Đúng thế, chúng tôi sẽ mời luật sư!” Mẹ Tư hùa theo.