Mọi người nghe thấy động tĩnh đều quay lại nhìn, phát hiện người tới trông có vẻ quen mắt.
“Bạch Dư, sao cô dám đưa tôi vào danh sách đen? Tôi đã nói là không cho cô livestream nữa, vậy mà cô còn dám xuất hiện trên mạng?”
Tư Thường Thuỵ tức giận trừng mắt nhìn Bạch Dư, nắm tay siết chặt, mắt đỏ bừng.
Bạch Dư cúi đầu đứng dậy, phủi những hạt gạo dính trên quần.
Thấy cô không nói gì, tâm trạng Tư Thường Thuỵ bỗng bình tĩnh lại.
“Vậy thế này đi, nếu cô xin lỗi tôi, hứa sau này sẽ rời khỏi Bắc Kinh, không bao giờ xuất hiện trên mạng nữa, tôi sẽ tha thứ cho cô.”
Dù sao người trước mặt cũng có cùng dòng máu với mình, hắn cũng không phải kẻ tàn nhẫn, chỉ cần đưa cho cô đủ tiền rồi bảo cô rời đi là được.
Bạch Dư không đáp mà bước tới gần hắn.
Trên đường đi, cô tiện tay nhấc một bát mì lạnh đầy nước sốt, úp thẳng lên đầu hắn ta.
“Anh bảo tôi đi là tôi phải đi? Anh là cái thá gì?”
Tưởng sau lần trước hắn ta sẽ an phận một chút, không ngờ vẫn chứng nào tật nấy.
Đã vậy thì cứ làm ầm lên luôn, cô không có gì để mất.
Vài sợi mì lạnh chảy dọc theo tóc Tư Thường Thuỵ. Hắn ta gầm lên một tiếng, bàn tay giơ cao lần nữa.
Nhưng lần này vẫn không thể chạm vào Bạch Dư, vì Thời Tử Hằng đã túm chặt cổ tay hắn, lạnh lùng nói: “Mẹ tôi dạy đàn ông đàng hoàng không đánh phụ nữ.”
Tư Thường Thuỵ vốn đã tức điên, thấy có người giúp Bạch Dư, lửa giận càng không thể kìm nén.
“Mày là ai? Muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân à? Mày thích con bé này hay là hai đứa tụi mày đã…”
Chưa kịp nói hết câu, hắn ta đã bị Thời Tử Hằng đấm một cú ngã lăn ra đất.
“Bà con ơi! Chính cái tên này lần trước bắt nạt em Tiểu Bạch đấy! Chúng ta không thể để hắn ta ức hϊếp người mình được!”
Không biết ai trong đám đông hô lên một tiếng, lúc Bạch Dư kịp phản ứng thì đã bị Phan Hà kéo ra khỏi “chiến trường”.
Cảnh tượng lập tức rối loạn, mãi đến khi cảnh sát tới can thiệp mới dừng lại.
Mười một giờ đêm, tất cả cùng bị đưa về đồn uống trà.
“Đồng chí cảnh sát, không phải chúng tôi gây chuyện trước đâu, thằng nhãi này tự dưng xông vào còn định đánh một cô gái như Tiểu Bạch, là hàng xóm với nhau, sao chúng tôi có thể khoanh tay đứng nhìn?” Lý Phương vỗ đùi, tức giận nói.
Cảnh sát liếc nhìn Tư Thường Thuỵ đang bị đánh đến sưng vù: “… Nhưng các người cũng không thể đồng loạt ra tay, như thế là đánh hội đồng đấy, biết không?”
Vương Dũng nãy giờ im lặng, giơ tay.
Cảnh sát bực bội: “Cậu nói đi!”
“Không phải bọn tôi đánh đâu, hắn ta tự ngã đấy.”
Cảnh sát: “… Cậu nghĩ bọn tôi tin sao?”
Lý Phương giơ tay, lục lọi trong túi: “Đồng chí, tôi có video đây, thật sự bọn tôi không động tay!”
Sau khi xem xong, cảnh sát: “…”
Cuối cùng, người trong phố ẩm thực bị phê bình, viết kiểm điểm.
Còn Thời Tử Hằng thì phải chờ Trương Phồn Âm tới bảo lãnh.
Nhìn Trương Phồn Âm vội vàng đến mức chỉ khoác tạm một chiếc áo ngoài, Bạch Dư có chút áy náy.
Nếu không phải vì tên điên Tư Thường Thuỵ tìm tới cô, Thời Tử Hằng cũng không kích động ra tay.
“Dì Trương, cháu xin lỗi, tất cả là tại cháu…”
Trương Phồn Âm liếc cô một cái, xông đến đá Thời Tử Hằng hai phát:
“Bảo con bảo vệ Tiểu Dư, thế này mà là bảo vệ sao? Tự làm mình bị bắt thì thôi, còn liên lụy cả Tiểu Dư vào đồn!”
Thời Tử Hằng: “…”