Thiên Kim Thật Live Stream Bày Sạp, Hào Môn Xếp Hàng Muốn Quỳ Gối

Chương 18.1: Cậu còn dám tới?

"Gì chứ?"

Người đàn ông trừng to mắt, hoàn toàn không ngờ rằng Bạch Dư lại trả lời như vậy.

Bạch Dư rất tận tình chỉ lại một lần nữa: “Hiện tại tôi chỉ bán bánh crepe, những chuyện khác tôi không biết đâu.”

[Ha ha ha ha, nghiêm túc thật sao? Bà chủ Tiểu Bạch này cũng thông minh quá rồi!]

[Ai lại đi hỏi câu này vậy? Chẳng có tí EQ nào, người ta làm ăn thì sao có thể nói cho mấy người bí quyết kiếm tiền chứ?]

Người đàn ông hít sâu một hơi, tiếp tục hỏi: “Vậy cô có bạn trai chưa?”

Cảnh tượng giống hệt lúc nãy, hắn lại nhận được một cái trợn mắt.

Bạch Dư gõ gõ lên tấm bảng bên cạnh rổ trứng: “Nhìn đây.”

Ống kính lia qua, chỉ thấy trên một tấm bìa cứng đơn giản có viết một dòng chữ:

“Mỗi người chỉ được mua một chiếc bánh crepe, chỉ được hỏi một câu!”

“Cơ hội của anh đã lãng phí rồi, ngày mai hãy quay lại nhé.”

Người đàn ông: “Cô đang chơi tôi?”

Bạch Dư giả vờ hoảng sợ, lùi một bước: “Nhiều người đang nhìn như vậy, anh không định đánh tôi đấy chứ?”

Biển hiệu bánh crepe đặt ngay đó, tấm bảng cũng được trưng từ lâu.

Người đàn ông đành phải ngậm bồ hòn làm ngọt, giật lấy chiếc bánh crepe trong tay Bạch Dư đưa rồi quay người rời đi.

Bạch Dư mỉm cười nhìn sang vị khách tiếp theo: “Ăn bột mì hay bột đậu xanh?”

Sau khi chứng kiến cảnh xấu hổ của người đầu tiên, những người tiếp theo chỉ dám hỏi mấy câu vô thưởng vô phạt.

Bạch Dư dễ dàng ứng phó.

Khi Thời Tử Hằng mang bữa khuya tới đúng giờ, cậu đã sững sờ khi nhìn thấy đám đông vây quanh cô, vội vàng chạy ra siêu thị mua một cái khẩu trang đeo vào rồi mới dám bước lại gần.

“Cái gì mà đông thế này, chẳng lẽ cô thực sự định debut làm minh tinh à?”

Bạch Dư đặt hộp cơm màu hồng sang một bên, hỏi: “Cậu nghĩ tôi có gì để debut? Gương mặt này à?”

Thời Tử Hằng bỗng nhiên tiến lại gần, ánh mắt hai người chạm nhau rồi cậu đột ngột lùi lại, ho nhẹ một tiếng: “Cũng không phải là không được, trông cô cũng khá xinh đấy.”

Trong xô chỉ còn lại một ít bột, Bạch Dư định bán hết rồi mới ăn. Nhìn thấy cậu đứng ngẩn ra bên cạnh, cô hỏi: “Cậu muốn ăn gì không? Tôi mời.”

Cũng không hẳn là cô mời, vì mấy ngày nay, Thời Tử Hằng ngày nào cũng mang vỏ bánh và cơm tới, người trong phố ẩm thực đều quen mặt cậu cả rồi.

Thời Tử Hằng hoàn hồn, nói không cần.

Hôm nay Trương Phồn Âm đã nói đúng, cứ ăn thế này nữa, tám múi bụng của cậu sẽ hợp nhất thành một mất thôi.

Lượng khách ở quầy bánh crepe của Bạch Dư lúc nào cũng ổn định, chưa đầy hai mươi phút, cô đã bán hết phần cuối cùng.

Đám người đứng xem và chụp ảnh cũng dần rời đi vì trời đã khuya. Thời Tử Hằng chủ động giúp cô thu dọn quầy hàng để Bạch Dư có thể ăn tối.

Hôm nay là cháo gạo nếp nấu vô cùng sánh, trên bề mặt có một lớp dầu gạo, kèm theo một phần trứng xào ớt xanh và rau muống xào, hương vị thanh đạm đúng sở thích của cô.

Nhưng Bạch Dư mới ăn được mấy miếng thì bỗng nhiên có một bóng người lao ra từ đâu đó, hất tung hộp cơm của cô.

Cháo gạo nếp văng đầy lên chân cô, may mà không quá nóng.