Bị Câu Nhầm Hồn, Ta Dẫn Hầu Gia Dọn Sạch Kinh Thành Rồi Đi Lưu Đày

Chương 15

Biến cố đột ngột hôm nay khiến tâm hồn non nớt của hai đứa trẻ tràn đầy lo sợ và bất an.

Cánh cửa gỗ chạm khắc kêu lên một tiếng "két" nặng nề, từ từ khép lại, ngăn cách hoàn toàn ánh mắt tò mò bên ngoài.

Trong phòng, chỉ còn lại Tân Lung và Tiêu Kinh Hạc.

Bầu không khí trầm lặng, căng thẳng đến cực điểm, như dây cung căng hết mức chỉ chờ một chạm là nổ tung.

Tiêu Kinh Hạc vẫn giữ nguyên tư thế rút kiếm, lưỡi kiếm sáng loáng như băng tuyết, để lại một vết đỏ nhạt trên chiếc cổ trắng ngần của Tân Lung.

“Nói. Ngươi giấu thứ đó ở đâu?” Hắn nghiến từng chữ, giọng trầm thấp mà áp bức.

Tân Lung không hề tránh ánh mắt gần như muốn róc thịt xé xương của hắn, khóe môi cong lên, nở nụ cười có chút giễu cợt.

Nàng chậm rãi đứng thẳng dậy, dáng vẻ ung dung, không hề bị lưỡi kiếm lạnh lẽo làm cho nao núng.

Ánh kiếm sắc lạnh phản chiếu trên mặt bàn ghế gỗ mun. Bóng dáng nàng in trên mặt gỗ khẽ lay động, như thể có thể vỡ vụn bất cứ lúc nào.

Nàng nhìn thẳng vào mắt hắn, chậm rãi nói: “Tiêu Kinh Hạc, ta không phải là thê tử của ngươi. Nhưng ta có thể giúp ngươi.”

Một câu nói như sấm nổ giữa trời quang, dội vang trong căn phòng yên ắng.

Bàn tay đang siết chặt kiếm của Tiêu Kinh Hạc chấn động mạnh. Ánh mắt sâu thẳm nheo lại, soi mói nhìn Tân Lung như muốn xuyên thấu linh hồn nàng.

Tân Lung vẫn bình tĩnh đối diện ánh nhìn ấy, giọng nói vững vàng: “Nhìn dáng vẻ ngươi thế này, chắc hẳn đã biết thê tử ngươi có ý đồ gì. Nhưng ta không phải là Trưởng Công chúa. Đừng trút giận lên người ta. Chúng ta có thể hợp tác.”

Trải qua chuyện trọng sinh, Tiêu Kinh Hạc tất nhiên cũng cường tâm hơn người thường, năng lực tiếp nhận mọi điều kỳ lạ cũng vượt xa.

Ánh mắt sắc như ưng của hắn quan sát kỹ nữ tử trước mặt.

Hắn tinh ý nhận ra người đứng trước mặt mình, hoàn toàn không phải là Tân Lung trong trí nhớ.

Nàng hiện tại điềm tĩnh hơn, trưởng thành hơn, trong đôi mắt trong veo kia lại ánh lên sự tự chủ và cơ trí hiếm có.

Còn Trưởng Công chúa kiếp trước, mỗi lần nhìn hắn đều lộ ra vẻ bài xích và chán ghét, giống như nhìn thấy thứ ô uế tồi tệ nhất.

Ánh mắt ấy hoàn toàn khác biệt.

Hắn không thể không thừa nhận: nữ tử trước mắt, không phải là người hắn từng biết.

“Ngươi là ai?” Rốt cuộc hắn cũng mở miệng, giọng khàn khàn, trầm đυ.c.

“Ngươi không cần biết ta là ai, chỉ cần biết rằng… ta không có ý hại ngươi.”