Bị Câu Nhầm Hồn, Ta Dẫn Hầu Gia Dọn Sạch Kinh Thành Rồi Đi Lưu Đày

Chương 14

Hắn hận không thể lập tức một kiếm chém bay đầu tiện nhân này, báo thù cho những người thân đã chết thảm.

Thế nhưng… hắn phải nhẫn, phải giữ đầu óc tỉnh táo.

Một đời này được làm lại, hắn nhất định phải bảo vệ Tiêu phủ vẹn toàn, không để bi kịch tái diễn.

Tân Lung đón nhận ánh mắt đầy hận thù của Tiêu Kinh Hạc, trong khoảnh khắc liền hiểu ra. Nam nhân này, đã trọng sinh.

Nàng khẽ nhướng mày, trong lòng lại bình thản như nước.

Nàng không phải nguyên chủ, cái gánh nặng oan uổng ấy nàng không gánh.

Ánh mắt nàng lướt qua mấy đứa trẻ đang co rúm lại như chim non gặp tên bắn, cùng đại tẩu Sở Hương Việt mặt đầy hoảng hốt và nghi hoặc.

Giọng nàng bình tĩnh: “Đóng cửa lại, chúng ta nói chuyện riêng.”

Trên khuôn mặt tuấn tú của Tiêu Kinh Hạc vẫn không hề dao động, vẻ lãnh khốc càng thêm lạnh lùng.

Hắn nhìn Tân Lung với vẻ khinh miệt càng sâu sắc.

Nữ nhân này… lại định giở trò gì?

Lo sợ nàng giấu ngọc tỷ giả ở nơi nào đó kín đáo, hắn trầm giọng quay sang nói với Sở Hương Việt: “Đại tẩu, ta có vài lời riêng muốn nói với Trưởng Công chúa, phiền tẩu dẫn lũ trẻ ra ngoài một lát.”

Giọng hắn tuy thấp, nhưng ẩn chứa khí thế không thể kháng cự, song vẫn cố ý dịu lại, tránh làm bọn trẻ sợ hãi.

Tân Lung cũng mỉm cười trấn an với Sở Hương Việt, giọng nói nhẹ nhàng, mềm mại như nước: “Đại tẩu, ta với hắn chỉ là cãi nhau chút chuyện vợ chồng thôi, đùa giỡn vài câu, không có gì to tát. Tẩu cứ đưa các cháu ra ngoài trước.”

Sở Hương Việt nhìn hai người vẫn đang trong tư thế giương cung bạt kiếm, trong lòng càng thêm nghi hoặc.

Kinh Hạc xưa nay luôn ôn hòa lễ độ, chưa từng có lúc thất thố như vậy.

Nàng cảm thấy sự việc hôm nay có điều gì đó bất thường, nhưng thấy Tiêu Kinh Hạc cương quyết muốn họ rời đi, nàng cũng không tiện xen vào chuyện riêng của phu thê hắn.

Đành vừa lẩm bẩm trách mắng Tiêu Kinh Hạc không nên động thủ với Tân Lung, vừa dắt lũ nhỏ ra khỏi phòng.

“Mẫu thân, thúc thúc và thẩm thẩm làm sao vậy?” Tiêu Duệ cậu bé tám tuổi đứng ở cửa, gương mặt nhỏ nhắn tuấn tú lộ vẻ nặng nề, giọng non nớt cất lên đầy lo lắng.

Bên cạnh là Tiêu Hương - muội muội song sinh của TIêu Duệ, hai đứa nhỏ, đôi mắt to tròn long lanh như nước, gương mặt giống nhau như đúc, đều ngập tràn nghi hoặc.

Trong ấn tượng của chúng, tiểu thúc luôn là người ôn hòa, từ tốn. Chưa từng to tiếng với ai, càng không bao giờ rút kiếm với thẩm thẩm xinh đẹp.