Bị Câu Nhầm Hồn, Ta Dẫn Hầu Gia Dọn Sạch Kinh Thành Rồi Đi Lưu Đày

Chương 13

Vừa trông thấy khuôn mặt ấy, Tân Lung thoáng sững sờ là hắn? Người nàng từng nhìn thấy ở địa phủ, nam tử có công đức lên đến mười vạn, đang chờ trọng sinh?

Tiêu Kinh Hạc vừa vào phòng, không hề liếc nhìn nàng lấy một cái, liền bước thẳng tới, lạnh lùng đẩy nàng sang bên, rồi vén chiếc gối trên giường lên.

Không tìm thấy thứ hắn cần, gương mặt vốn anh tuấn nay phủ đầy sương lạnh. Hắn đột ngột quay đầu lại, “soạt” một tiếng, lưỡi kiếm sắc lạnh đã kề sát cổ Tân Lung.

Trên khuôn mặt tuấn tú không tì vết của Tiêu Kinh Hạc, đôi mắt bùng lên hừng hực lửa giận, giọng chất vấn lạnh lẽo: “Ngươi giấu đồ ở đâu?”

Hành động đột ngột ấy khiến đại tẩu Sở Hương Việt - người vừa theo chân vào cùng mấy đứa cháu nhỏ đều hoảng hốt giật mình.

Sở Hương Việt dang tay chắn trước đám trẻ, ánh mắt cảnh giác nhìn vị tiểu thúc không rõ tung tích, vừa trở về đã rút kiếm uy hϊếp thê tử.

“Kinh Hạc! Ngươi điên rồi sao! Mau hạ kiếm xuống! Có chuyện gì thì từ từ nói!”

Tiêu Kinh Hạc vẫn không rời mắt khỏi nữ tử yêu kiều trước mặt, mặt lạnh như sắt, tay cầm trường kiếm vững như núi.

Trong đầu hắn chợt hiện lại những ký ức tiền kiếp. Cả một Tiêu gia, vì nữ nhân trước mắt này mà bị lưu đày đến Lĩnh Nam.

Mấy đứa cháu nhỏ trên đường bị dân đói xé xác mà ăn, đại tẩu vì bảo vệ hắn khỏi roi vọt quan sai mà thân mình khuất phục, mà đến cuối cùng hắn vẫn không thể đến được Lĩnh Nam.

Cả gia tộc bị vùi thây trong cơn hàn triều khắc nghiệt giữa đường. Từng người từng người chết cứng trong giá lạnh. Máu mạch Tiêu gia, từ đó tuyệt diệt.

Hắn chết mà lòng vẫn không rõ vì cớ gì Tân Lung lại phản bội hắn.

Mãi đến khi hồn về địa phủ, đọc lại sổ sinh tử, mới biết thì ra nữ tử tên Tân Lung thê tử của hắn là mật thám do hoàng đế phái tới, gả vào Tiêu gia chính là để một ngày nào đó có thể triệt hạ toàn bộ Tiêu phủ!

Kiếp trước, Tân Lung đã giấu ngọc tỷ giả sau gối của hắn, bị đại thái giám Thụy An dẫn người đến lục soát, nhân chứng vật chứng đầy đủ. Ngay trong ngày hôm đó, toàn bộ Tiêu phủ bị lệnh lưu đày.

Nhưng hiện tại… sao dưới gối hắn lại không có gì?

Chẳng lẽ… nàng vẫn chưa kịp đặt vào?

Sắc mặt Tiêu Kinh Hạc lạnh lẽo như sương giá, ánh mắt sâu thẳm chất chứa hận ý khắc cốt ghi tâm. Như hồ nước tối không đáy, muốn nuốt chửng toàn bộ con người Tân Lung.

Hắn siết chặt chuôi kiếm, các đốt ngón tay trắng bệch. Gân xanh nổi hằn trên mu bàn tay, tựa như có thể nghe được tiếng xương cốt “lách cách” vang lên.