Bị Câu Nhầm Hồn, Ta Dẫn Hầu Gia Dọn Sạch Kinh Thành Rồi Đi Lưu Đày

Chương 12

Để tránh cho thế giới lại lần nữa rơi vào họa loạn tang thi, Tân Lung quyết định ở nó trong biệt thự, sống bằng tài nghệ nấu nướng cứng cỏi đã tích lũy được trong mạt thế. Nhờ đó, nàng dần dần gây dựng danh tiếng trong giới mỹ thực.

Chỉ là không ngờ, sau khi tùy tiện cứu một người, nàng - kẻ không chết nơi mạt thế - lại bị một chiếc xe hơi tông chết.

Vừa bước ra khỏi cổng biệt thự, trước mặt chỉ là một mảng mờ mịt trống không. Những tòa cao ốc từng sừng sững giờ đã chẳng thấy đâu, thay vào đó là một vùng hư vô vô tận.

Điều này có nghĩa là, biệt thự của nàng đã hợp nhất cùng không gian, không còn khả năng kết nối với thế giới ban đầu.

Bước tiếp ra ngoài, nàng trông thấy một khoảnh ruộng nhỏ và một miệng giếng cổ. Có lẽ đây chính là phần thưởng linh tuyền không gian mà đám lãnh đạo địa phủ ban cho nàng.

Chỉ là khoảnh ruộng này còn rất nhỏ, chưa đầy năm mét vuông.

Tân Lung trầm ngâm chốc lát, rồi tiện tay nhổ một cọng cỏ đuôi chó trong sân, rắc hạt cỏ xuống ruộng, múc nước từ giếng cổ tưới lên.

Gần như trong chớp mắt, hạt cỏ đuôi chó liền nảy mầm vươn cao.

Nhìn cảnh tượng trước mắt, Tân Lung khẽ gật đầu. Tuy mấy vị lãnh đạo địa phủ có hơi mưu mô, nhưng lễ vật xuyên không lần này cũng không đến nỗi bạc bẽo.

Linh tuyền và linh điền thực sự có thể giúp cây cối sinh trưởng nhanh chóng.

Hoàn tất thử nghiệm, Tân Lung liền vào phòng tắm.

Trong gương hiện ra khuôn mặt kiều diễm yêu kiều, ánh mắt linh động, mi mục như họa. Thân vận một bộ cổ phục màu xanh nhạt, dung mạo toát lên vẻ mềm mại và thanh nhã.

Chỉ là khuôn mặt này so với dung nhan vốn có của nàng còn non trẻ hơn vài phần.

Dù sao thân thể này, xét theo nguyên chủ cũng mới chỉ mười tám tuổi.

Nhìn khuôn mặt trong gương chẳng khác nào khuôn mặt cũ của mình, Tân Lung cũng không lấy làm lạ.

Dù sao khi nãy tiểu quỷ kia vừa nhìn thấy nàng liền nhận ra ngay, còn tưởng nàng đi làm diễn viên.

“Trưởng Công chúa, Trưởng Công chúa điện hạ! Phò mã gia đã trở về rồi!”

Bên ngoài không gian đột nhiên vang lên giọng của cung nữ thân cận Thu Nguyệt.

Phò mã gia - vị phu quân tạm bợ kia của nguyên chủ… đã về rồi?

Tân Lung sững người trong chốc lát, trong lòng lặng lẽ niệm một tiếng “ra ngoài”, khi mở mắt thì đã quay trở lại tẩm phòng của mình.

Ngay giây tiếp theo, cửa lớn bị người đẩy mạnh mở ra.

Một nam nhân tay cầm trường kiếm, dung mạo tuấn mỹ như tiên nhân hạ phàm. Thân hình cao lớn gần một trượng chín, từ ngoài cửa sải bước tiến vào.