Tân Lung cất giọng nhàn nhạt, như đang kể lại một chuyện chẳng hề liên quan đến mình.
“Trưởng Công chúa đã chết rồi, hiện tại lợi ích giữa ta và ngươi đã thống nhất.”
Nàng rút từ tay áo rộng một ngọc tỷ được chạm khắc tinh xảo, đặt vững vàng vào tay Tiêu Kinh Hạc, tỏ rõ thành ý.
Ngọc tỷ trong suốt như ngọc, dưới ánh sáng lờ mờ trong phòng vẫn tỏa ra ánh sáng dịu dàng.
Thế nhưng, khi rơi vào tay Tiêu Kinh Hạc lại như một cục sắt nung đỏ, thiêu cháy lòng bàn tay hắn.
“Thứ ngươi tìm… chính là vật này, đúng không?”
Tiêu Kinh Hạc nhìn ngọc tỷ trong tay. Chính vật này ở kiếp trước đã khiến cả Tiêu gia nhà tan cửa nát. Đầu ngón tay hắn khẽ run, đồng tử co lại, ánh mắt ngập tràn chấn động.
Chính là vật này.
Chính là nó đã đẩy cả Tiêu gia vào con đường lưu đày, khiến người thân của hắn chết không toàn thây.
“Ngày mai, đại thái giám Thụy An sẽ phụng chỉ mang người tới lục soát ngọc tỷ.”
Giọng Tân Lung lại vang lên, phá tan sự trầm mặc trong gian phòng.
“Cho dù hắn không tìm được, hoàng đế cũng sẽ bày ra lý do khác để trị tội. Nhất định phải diệt trừ Tiêu phủ các ngươi.”
“Cả Đại Yên triều này đã không còn chỗ đứng cho Tiêu gia nữa rồi.”
“Ngọc tỷ giả chẳng qua chỉ là một cái cớ. Ngươi… đã có đối sách gì chưa?”
Lời nàng nói khiến Tiêu Kinh Hạc trầm mặc.
Hắn sống lại một kiếp, tưởng có thể xoay chuyển càn khôn, ngờ đâu vẫn như cũ rơi vào ngõ cụt.
Tiêu Kinh Hạc chầm chậm thu kiếm, lưỡi kiếm sắc bén phát ra tiếng ngân lạnh lẽo, lanh lảnh.
Hắn biết, Tân Lung nói đúng.
Ngọc tỷ giả chỉ là cái cớ. Nếu không có nó, cũng sẽ có cái cớ khác.
Tiêu gia… vốn dĩ đã bị nhắm tới từ lâu.
Tiêu Kinh Hạc mang một gương mặt tuấn nhã, ngũ quan như vẽ, phong tư phiêu dật như tiên nhân.
Là con út trong nhà, nếu không phải sáu huynh trưởng đều lần lượt chết trận nơi sa trường, thì với xuất thân của hắn, lẽ ra đã có thể sống ung dung trong kinh thành, hưởng thụ phú quý, sống một đời phong hoa tuyết nguyệt.
Nhưng từ sau khi lục ca - người thương hắn nhất cũng chết nơi chiến trường vào năm ngoái, hắn buộc phải từ bỏ bút nghiên, gánh vác trọng trách huynh trưởng để lại đảm đương vận mệnh của cả Tiêu gia.
Giờ phút này, hắn chăm chú quan sát nữ tử trước mặt. Vị thê tử trở nên xa lạ một cách kỳ lạ.
Nàng vừa rồi nói, Trưởng Công chúa đã chết?
Vậy thì… nàng là ai?
Một yêu vật ký sinh trên thân thể Trưởng Công chúa? Hay là… một hồn ma?