Nửa giây sau, đột nhiên phát ra một tiếng vang trầm đυ.c.
"Rầm."
Được rồi, lại có một vị về hưu.
Không đợi Đường Quy quay đầu lại, một cánh cửa khác cũng được dựng lên, một vị tổ sư gia nào đó học theo dáng vẻ của cậu, vỗ vỗ cánh cửa nói: "Ngươi cũng vất vả rồi."
"..."
Mẹ kiếp, đầu óc có vấn đề rồi!
Đường Quy lười để ý đến hắn, nhấc chân đi ra khỏi sân, đồng thời lấy ra một tấm danh thϊếp trong túi, gọi điện thoại cho tài xế taxi kia.
Nửa phút sau, cúp điện thoại, Đường Quy chuẩn bị tìm một bóng cây chờ, vừa đi hai bước, sau lưng liền truyền đến giọng nói của con quỷ có vấn đề: "Chờ một chút."
Lời vừa dứt, một vạt áo đỏ chắn trước mặt cậu, tầm mắt đối diện với gương mặt tươi cười sáng sủa của Trữ Dương: "Ta muốn đi cùng cậu."
Đường Quy: "Không được."
Nụ cười của Trữ Dương thu lại mấy phần, trong giọng nói cũng thêm mấy phần lạnh lẽo: "Tại sao?"
Đường Quy quay đầu nhìn cánh cửa đổ trên mặt đất, nói: "Đạo quán bây giờ ngay cả một cái cổng lớn cũng không có, lỡ như có người đến trộm đồ thế thì phải làm sao?"
Trữ Dương cười nhạo, hỏi ngược lại: "Trong này có thứ gì đáng tiền mà không thể mất?"
"..."
Không cần phải nói toẹt như vậy chứ!
Trữ Dương thấy cậu không nói được lời nào, hừ lạnh một tiếng: "Thật ra cậu muốn cầm đồ rồi bỏ chạy đúng không."
Wow, ý nghĩ chỉ xuất hiện một hai giây này lại có thể để hắn phát hiện?
Đương nhiên Đường Quy không thể thừa nhận: "Không có."
Trữ Dương nhướng mày, trực tiếp nắm tay phải của cậu, nhanh chóng vẽ mấy nét trên lòng bàn tay cậu.
Tốc độ quá nhanh, Đường Quy không nhìn rõ hắn vẽ cái gì.
Chỉ cảm thấy bàn tay nắm lấy tay cậu nước da rất trắng, khớp xương mảnh khảnh, xúc cảm lạnh lẽo.
"Được rồi."
Đường Quy nhìn lòng bàn tay trống trơn, không hiểu chuyện gì xảy ra.
Trữ Dương đắc ý: "Ta vẽ bùa truy vết ở lòng bàn tay cậu, cho nên cậu vẫn nên tém chút ý đồ chạy trốn kia đi, nếu không bị ta bắt được nhất định khiến cậu sống không bằng chết."
Đường Quy nắm chặt lòng bàn tay, giọng điệu bình thản: "Ồ."
"..." Trữ Dương kinh ngạc nhìn chằm chằm cậu: "Cậu không sợ?"
"Tôi sẽ quay lại."
Bút ký bắt quỷ của ông nội còn ở đây, cậu còn phải dựa vào đạo pháp tích góp công đức kéo dài tính mạng.
Trữ Dương hài lòng vỗ vỗ vai cậu: "Vậy hy vọng cậu bạn có thể nói được làm được."
Sau đó, một người một quỷ rơi vào im lặng.
Qua nửa phút, Đường Quy mở miệng phá vỡ im lặng, hỏi hắn: "Tại sao đằng ấy luôn gọi tôi là cậu bạn?"
"Hửm?" Trữ Dương nghi hoặc: "Không phải gọi như vậy sao?"
"Ta nghe tài xế kia cũng xưng hô với người khác như vậy, vừa rồi hình như ông ta cũng xưng hô với cậu như vậy."
Đường Quy nhướng mày: "Đằng ấy quen tài xế kia?"
"Không tính là quen biết, ta đi dạo loanh quanh, nhìn thấy ông ta luôn thích ngồi xổm bên cạnh một căn phòng nhỏ, sau đó từ trong căn phòng nhỏ sẽ có người đi ra, ông ta liền đi lên nhiệt tình hỏi người ta có ngồi xe không."
Đường Quy: "Căn phòng nhỏ?"
"Ừ, ta còn vào căn phòng nhỏ đi dạo một vòng, bên trong rất lớn, rất trống trải, rất sáng sủa, còn rất đẹp."
Hình dung này sao lại giống... trạm tàu điện ngầm?
Trữ Dương thấy cậu rất hứng thú, vẫy tay nói: "Đi theo ta."Hắn dẫn Đường Quy men theo một con đường nhỏ và đi vào rừng cây bên trái.
Rừng cây không sâu, chỉ mất hai ba phút là có thể đi ra ngoài, Trữ Dương tựa vào cái cây cuối cùng, chỉ về một hướng nói: "Này, chính là căn phòng nhỏ kia."
Đường Quy tăng nhanh bước chân, đi ra khỏi rừng cây, nhìn theo hướng ngón tay hắn chỉ.
"Đệt!"
Đường Quy luôn luôn bình tĩnh thong dong không nhịn được thốt ra từ chửi thề.
Căn phòng nhỏ mà Trữ Dương nói quả nhiên là cửa tàu điện ngầm, khoảng cách từ chỗ bọn họ đến đó chỉ khoảng tám chín trăm mét, chẳng qua bị cây cối che khuất, từ cửa tàu điện ngầm không nhìn thấy đạo quán, từ đạo quán cũng không nhìn thấy cửa tàu điện ngầm.
Có lẽ tài xế đã nắm bắt lỗ hổng này nên cố ý chở cậu đi đường vòng.
Tự cậu cũng ngu quá đi, không nghĩ tới trước tiên tìm bản đồ trên điện thoại.
Trữ Dương thấy cậu mất kiểm soát cảm xúc, tò mò hỏi: "Sao vậy?"
Đường Quy tức giận nói: "Ông ta lừa tiền của tôi!"
"Ong ong, ong ong."
Lúc này, điện thoại rung lên, nhắc nhở cậu có điện thoại gọi đến.
Người gọi đến chính là tài xế lừa đảo kia, ông ta nói đã đến rồi, nhưng không nhìn thấy Đường Quy, hỏi cậu đang ở đâu?
Giọng nói của Đường Quy bất giác lạnh đi mấy phần.
"Ông chờ một chút, tôi đến ngay."
Cúp điện thoại, cậu dán mắt vào con quỷ đang tựa cây, nói: "Tổ sư gia."
Hai mắt Trữ Dương trở nên sáng ngời, hỏi: "Có phải cậu muốn gϊếŧ ông ta!"
"..."
Đường Quy thấy hắn liếʍ môi, bộ dạng hớn hở không thể chờ đợi, vội vàng ngăn cản nói: "Không không không, xã hội văn minh, chúng ta không làm chuyện phạm pháp đó."
Con ngươi của Trữ Dương đen thui trong tích tắc, giọng điệu ỉu xìu: "Ồ."