Thừa Kế Nhà Ma, Tôi Bạo Hồng Nhờ Huyền Học

Chương 5

"Nhưng đằng ấy có thể giúp tôi dọa ông ta một chút."

Trữ Dương xì một tiếng, ghét bỏ nói: "Không đi."

Đường Quy ngẩn ra: "Tại sao?"

"Ba cái doạ người tí tẹo, còn cần ta ra tay?"

Đường Quy bị biểu cảm kiêu ngạo nhỏ bé của hắn chọc cười, thăm dò hỏi: "Hay là chúng ta làm một cuộc giao dịch?"

Trữ Dương liếc qua một cái, ý bảo cậu nói tiếp đi.

"Bất kể ai ra tay, chỉ cần đằng ấy có thể khiến ông ta sau này không tùy tiện lừa người, tôi lập tức tặng đằng ấy một bộ quần áo, thế nào?"

Trữ Dương do dự nửa giây, trả giá: "Hai bộ"

"Được."

Đường Quy sảng khoái đáp ứng.

Sau đó, một người một quỷ quay trở lại đường cũ, trên đường nói về việc làm thế nào để trừng trị tên tài xế lừa đảo này.

Đường Quy đi ra khỏi rừng cây, lập tức nhìn thấy tài xế đang đứng dưới bóng cây, nhìn thấy cậu bèn tươi cười vẫy tay: "Cậu bạn, ở đây!"

Đường Quy liếc mắt nhìn Trữ Dương bên cạnh, hỏi: "Ông ta không nhìn thấy đằng ấy?"

"Ừ." Nói xong Trữ Dương hai tay chắp sau lưng, nhàn nhã ung dung trở về đạo quán.

Hai người lên xe, tài xế trung niên cười hỏi: "Cậu bạn, cậu xem là bật đồng hồ hay là trực tiếp trả theo giá lúc cậu đến?"

Sắc mặt Đường Quy lạnh nhạt: "Đi thôi."

Tài xế trung niên ngầm hiểu cậu chọn cái sau, khởi động xe và lái đi.

Trên đường, tài xế lại bắt đầu chủ động tìm chuyện, hỏi cậu đã giải quyết xong chuyện chưa?

Đường Quy trả lời một từ: "Ừm."

"Chậc, nói chứ thanh niên trẻ này gan cũng lớn, lại dám đến đó một mình."

Đường Quy nghe ra ý tứ trong lời nói của ông ta, không khỏi cảm thấy hứng thú: "Tại sao lại nói như vậy?"

"Cậu vào trong đi một vòng rồi còn không biết sao, cái Hôn Hợp Quán này căn bản không phải đạo quán đứng đắn gì, bên trong nó thờ phụng cũng không phải là các loại thần tiên Tam Thanh Đạo Tổ hay Phúc Lộc Thọ, mà là quỷ!"

Đường Quy nhướng mày: "Thật sao, ông đã thấy qua?"

"Vậy thì chưa."

Đường Quy lại hỏi: "Vậy ông vào trong quán xem qua chưa?"

"Cũng chưa."

Đường Quy thản nhiên ồ một tiếng.

Tài xế nghe ra sự cậu không tin, giải thích: "Tuy rằng tôi chưa từng thấy qua, cũng chưa từng đi vào, nhưng mỗi ngày tôi ở gần đây chở khách, nghe được rất nhiều chuyện liên quan đến Hôn Hợp Quán."

"Nghe nói đạo quán này đã có lịch sử mấy trăm năm rồi, trước kia chính phủ khai phá ngoại ô phía tây, muốn đem nó phá bỏ giống như những nơi khác làm cây xanh, nhưng đội phá dỡ được phái tới liên tiếp gặp chuyện, không phải bánh xích của xe ủi đất bị hỏng, thì cánh tay trước của máy xúc không nghe theo điều khiển, tối đến công nhân của đội phá dỡ liên tiếp gặp ác mộng."

"Sau đó ông chủ phụ trách khu vực này cùng lãnh đạo thành phố đến, còn vào trong vái lạy, muốn cùng quỷ bên trong thương lượng xem có thể dời đi nơi khác hay không, nhưng con quỷ kia không đồng ý, cuối cùng lãnh đạo thành phố chỉ có thể dẫn đội phá dỡ rút lui."

"Ngoại ô phía tây này hẻo lánh, sau này lò hỏa táng, nghĩa địa lại đều ở bên này, khiến nó càng thêm đáng sợ, bây giờ nó bị thành phố chúng ta bình chọn là một trong mười nhà ma lớn rồi."

Đường Quy: "Ồ."

Tài xế thấy cậu tỏ vẻ bình tĩnh, kinh ngạc nói: "Cậu nghe xong những chuyện này cũng không cảm thấy sợ dù chỉ một chút?"

"Sợ chứ."

Tài xế: "..."

Cái sợ này cũng quá không để tâm rồi.

Đường Quy ngẩng đầu, vừa vặn đối diện với ánh mắt dò xét liếc qua của tài xế.

Tài xế trung niên thấy cậu thong dong, không khỏi tặc lưỡi: "Cậu bạn này nhìn còn nhỏ, không ngờ gan lại lớn như vậy, phỏng chừng có thể so với ông lão sống ở bên trong."

Đường Quy nghe đến mấy chữ "ông lão sống ở bên trong", con ngươi lóe lên.

Thần sắc này rơi vào trong mắt tài xế trung niên, bị hiểu lầm là kinh ngạc, ông ta cười nói: "Thế nào, có phải không ngờ tới đạo quán bị gọi là nhà ma này còn có người ở."

Đường Quy qua loa ừ một tiếng.

Qua nửa phút, cậu hỏi: "Ông quen ông lão kia không?"

"Cũng không tính là quen, tôi chưa từng tiếp xúc với ông ta, nhưng nghe người khác nói ông lão này trước kia là giáo viên trường học, sau này không biết tại sao lại từ chức chạy đến lò hỏa táng làm công nhân hỏa táng."

"Theo lý mà nói tiền lương của công nhân hỏa táng không thấp, lại thêm khi thi thể hỏa táng, người nhà của người chết đều sẽ cho một bao lì xì xua đuổi xui xẻo, một tháng này tính ra ít nhất cũng phải hai ba chục nghìn, nhưng rất nhiều người đều nói ông ta vô cùng bủn xỉn."

"Không chỉ bủn xỉn với người khác, đối với bản thân mình cũng bủn xỉn, bình thường mua quần áo đều là hàng vỉa hè chín tệ chín, mười chín tệ chín, một bộ quần áo hận không thể mặc nửa đời người, rất nhiều quần áo giặt đến sờn chỉ rồi còn không nỡ vứt bỏ."

"Nhưng nghiện thuốc lá rất nặng, có mấy lần tôi thấy ông ta đi dạo bên đường, trong tay luôn cầm một cái tẩu thuốc, vừa đi vừa hút không ngừng, nhiều năm như vậy tôi chưa từng thấy người nhà của ông ta, luôn là ông lão một mình đi lại."