Trữ Dương vô tội chớp chớp mắt, nói: "Không làm gì cả, chỉ là cảm thấy mùi trên người cậu rất dễ ngửi."
Đường Quy cau mày, cảnh giác nhìn hắn, đồng thời nâng cánh tay lên ngửi ngửi, trên quần áo quả thật có mùi thơm nhè nhẹ.
Cậu thấy Trữ Dương lại muốn bay về phía mình, vội vàng lên tiếng ngăn cản: "Đằng ấy đừng qua đây."
Trữ Dương không hiểu: "Tại sao?"
"Tôi sợ."
"..." Trữ Dương không từ bỏ: "Ta thích mùi trên người cậu."
Mẹ kiếp, đây là một con quỷ háo sắc à!
Đường Quy định thần lại, giải thích: "Đây là mùi nước giặt, lần sau tôi mang cho đằng ấy một thùng."
Trữ Dương: "Ồ."
Thấy hắn còn coi như dễ nói chuyện, Đường Quy thầm len lén thở phào nhẹ nhõm.
Vừa rồi trong một khoảnh khắc, cậu còn tưởng rằng mình sắp phải đi chầu Diêm Vương rồi chứ!
Ồ, quên mất, ông nội nói cậu không thuộc quản lý của địa phủ.
Cậu vòng qua Trữ Dương, quay trở lại trước bàn thờ, thấy phía trên bày ba đĩa đồ cúng, một con gà quay, một đĩa táo, một đĩa điểm tâm khô.
Những thứ này hẳn là ông nội bày ra lúc còn sống, thời gian quá lâu, gà quay đã mơ hồ có mùi thiu, táo cũng khô quắt lại mất hết nước, chỉ có điểm tâm khô coi như bình thường.
Có bóng ma vừa rồi, Đường Quy cũng không dám dễ dàng quay đầu lại, mở balo lấy ra một túi nilon, đem tất cả đồ trong đĩa trái cây xử lý, hỏi hắn: "Cũng không biết đằng ấy..."
Đột nhiên nghĩ đến đây là tổ sư gia, Đường Quy đổi xưng hô thành kính ngữ.
"Cũng không biết ngài thích đồ cúng gì, lần này tôi chỉ mang trái cây, điểm tâm, hy vọng ngài đừng trách."
"Ồ."
Nghe thấy giọng nói này ngay bên tai mình, trong nháy mắt sống lưng Đường Quy căng cứng.
Trữ Dương không phát giác được, tiếp tục ghé vào vai cậu nhìn cậu lấy đồ ăn trong balo ra, bĩu môi ghét bỏ nói: "Ta không ăn những thứ này."
Sau đó hắn lại hỏi: "Có hương không?"
Đường Quy ung dung thản nhiên nhích sang bên cạnh hai bước, tạo khoảng cách với con quỷ phía sau, tầm mắt rơi trên hộp hương, thấy bên trong đã trống không, nói: "Không có, lần sau tôi mang đến."
Trữ Dương cau mày: "Bây giờ ta rất đói."
Thấy lần này hắn không dễ nói chuyện nữa, Đường Quy chỉ có thể thỏa hiệp: "Vậy lát nữa tôi đi mua."
Nghe vậy, Trữ Dương giãn mày ra, hài lòng ừ một tiếng.
Sau đó, Đường Quy lấy trong balo một gói khăn ướt, lau sạch sẽ đĩa trái cây cùng bàn thờ, đem trái cây, điểm tâm mới các thứ đặt lên, vái lạy đối diện bức họa, vừa định quỳ xuống bồ đoàn dập đầu ba cái, bên tai truyền đến một tiếng cười nhạo.
"Này, ta ở đây này, cậu quỳ trước bức họa làm gì?"
Đường Quy bày ra vẻ mặt nghiêm túc: "Cúng bái tổ sư gia."
Trữ Dương: "..."
Dập đầu xong, Đường Quy đứng dậy đi ra khỏi chính điện, đi về phía phòng phía tây.
Đây là căn phòng ông nội ở lúc còn sống, trong phòng giường chiếu chăn đệm đầy đủ mọi thứ, phía bắc còn có một cái bàn đọc sách lớn, phía trên bày la liệt không ít sách vở, nhưng lúc này Đường Quy không có tâm tư nghiên cứu tất cả là sách gì.
Cậu đi thẳng đến bên giường ngồi xổm xuống, kéo ngăn kéo tủ đầu giường ra, nhìn thấy bên trong có một quyển sổ nhỏ màu đỏ to bằng điện thoại di động, cậu vươn tay lấy ra, nhìn kỹ, bìa của quyển sổ nhỏ giống như bằng da, phía trên không có bất kỳ hoa văn hay chữ viết nào, cảm giác không khác gì sổ ghi chép tùy thân bình thường.
Khiến Đường Quy vô cùng khó tin, đây chính là thứ nắm giữ sinh tử của cậu.
Đường Quy do dự nửa giây, mở quyển sổ nhỏ ra, bên trong tổng cộng chỉ có một trang, hai mặt đều trống không.
Không quá mấy giây, trên trang giấy trống không dần dần hiện lên từng hàng chữ.
Họ tên: Đường Quy.
Tuổi: 21 tuổi.
Tiền: 0.
Ác quỷ: 0.
Công đức: 0.
Thời gian còn lại trước khi chết: 63 ngày.
Xin lưu ý: 1 công đức = 1 ác quỷ = 100.000 nhân dân tệ.
Đường Quy trực tiếp bị nhiều số không như vậy làm hoa cả mắt: "Hàng đơn vị, hàng chục, hàng trăm, hàng nghìn, hàng chục nghìn… hàng trăm nghìn!"
Cậu không dám tin hét thành tiếng, suy đoán có phải mình đếm sai rồi không, đang định đếm lại một lần, đột nhiên một giọng nói sau lưng vang lên.
"Cái gì?"
Đường Quy bất giác khép quyển sổ lại, vừa quay đầu, lập tức đối diện với gương mặt đẹp trai kề sát của tổ sư gia.
Có kinh nghiệm lần đầu tiên, lần này kinh hãi không tính là quá lớn, nhưng Đường Quy vẫn lập tức đứng dậy, tạo khoảng cách cho cả hai: "Không có gì."
"Ồ." Trữ Dương không có hứng thú quá lớn với một quyển sổ rách nát, lúc này tâm tư của hắn đang ở một chuyện khác: "Khi nào cậu đi mua hương?"
"Bây giờ đi luôn."
Đường Quy nhét quyển sổ nhỏ vào túi quần, sải bước đi ra ngoài, đi đến cửa sân, cậu đưa nửa cánh cửa trên mặt đất chuyển đến dựng lên cạnh tường, đưa tay vỗ vỗ nó, nói một câu: "Vất vả rồi."
Lời vừa dứt, một trận gió âm đột nhiên thổi tới, làm nửa cánh cửa gỗ còn lại phía sau cậu lung lay vang lên kẽo kẹt.