“Anh Lý, sao lại để cô ta đi?”
“Chứ làm gì đây? Giữ lại chắc?”
“Nhưng cũng không nên đưa thức ăn cho cô ta, chúng ta đến đây để ‘mượn’ đồ ăn cơ mà?”
“Chỉ là mấy gói mì thôi…”
Có thể nói, Thiên Tầm vẫn còn may mắn. Tận thế mới chỉ bắt đầu, con người vẫn chưa hoàn toàn mất nhân tính nên cô mới có thể rời đi an toàn. Nếu thêm một thời gian nữa, chắc chắn cô không thể thoát thân dễ dàng như vậy.
Khi Thiên Tầm đeo ba lô xuống lầu, vài hộ dân bên dưới hé cửa một chút, thò đầu ra hỏi cô định đi đâu và có còn thức ăn không.
“Nhà tôi hết đồ rồi, tôi ra ngoài tìm chút thức ăn.”
“Bên ngoài nguy hiểm như vậy, cô ra ngoài kiểu gì?”
Thiên Tầm nghiêm túc nói: “Bây giờ chỗ nào mà chẳng nguy hiểm? Tận thế đến rồi, chúng ta phải trưởng thành, nếu không bước ra ngoài, mãi mãi cũng không thể mạnh mẽ lên được.”
Cô nói vậy cũng là để hy vọng mọi người có thể ra ngoài, lấy dũng khí đối mặt với lũ zombie. Nếu cứ tiếp tục trốn trong nhà, sớm muộn gì cũng bị tận thế nuốt chửng.
“Thôi bỏ đi, tôi không làm được đâu…”
“Đám zombie đó đáng sợ như vậy, chúng ta làm sao đối phó được?”
Rất nhiều người vẫn không dám bước ra khỏi vùng an toàn, nhưng cũng có người bị lời nói của cô lay động, quyết định đi cùng cô.
Sống dưới tầng cô là một cô gái vừa tốt nghiệp đại học, mới chuyển đến chưa lâu. Nhìn thấy một cô gái mười bảy mười tám tuổi như Thiên Tầm mà cũng dám một mình ra ngoài, cô ấy bỗng cảm thấy có chút dũng khí.
“Cậu có thể đợi tớ một chút không? Tớ thu dọn đồ rồi cùng đi.”
“Tớ sẽ đợi cậu dưới tầng một, mười phút. Nếu cậu không xuống, tớ sẽ tự đi.”
Có người sẵn sàng bước ra khỏi vùng an toàn, Thiên Tầm rất vui. Chỉ cần còn sống là còn hy vọng, nhưng nếu cứ tiếp tục trốn mãi ở đây, chắc chắn sẽ không có đường sống. Họ phải ra ngoài.
Cô gái gật đầu: “Được.”
Thực ra cô ấy cũng chẳng có gì để thu dọn, mới chuyển đến, đồ đạc còn chưa sắp xếp xong. Hơn nữa, nếu rời khỏi đây, trên đường đi chắc chắn sẽ gặp zombie, mang quá nhiều đồ chỉ làm chậm bước chân, nếu bị truy đuổi cũng không chạy được xa.
Thiên Tầm chờ một lúc ở tầng một, cô gái kia liền xuống. Điều khiến cô bất ngờ là ngoài cô gái đó, còn có một chàng trai đeo kính cũng đi xuống cùng.
“Tôi cũng muốn rời khỏi đây.” Chàng trai nói.
Thiên Tầm gật đầu: “Tôi không có ý kiến.”
Chàng trai khoảng hai mươi tuổi, đeo kính gọng vàng, trông khá tri thức.