Anh ấy nói muốn đi cùng họ để có thêm người hỗ trợ nhau trên đường.
Thiên Tầm không phản đối, có một nam sinh đi cùng cũng tốt, vì dù sao hai cô gái cũng khá yếu thế.
Lúc này, cô gái lên tiếng: “Chúng ta tự giới thiệu một chút nhé. Tớ tên là Diệp Lam, không biết hai cậu tên gì?”
Thiên Tầm vốn lạnh lùng với người lạ, chỉ đáp gọn: “Thiên Tầm.”
“Thiên Tầm trong ‘Sen và Chihiro’ à?”
“Ừm.”
Chàng trai cũng tự giới thiệu: “Tớ là Chu Hạo.”
“Vậy tiếp theo chúng ta đi đâu?” Diệp Lam hỏi.
Thiên Tầm đã có kế hoạch, bèn nói: “Trước tiên ra ngoài tìm một ít thức ăn, sau đó đi đến sân vận động Phong Diệp, chỗ đó có thể trú tạm một thời gian.”
“Sao cậu biết sân vận động Phong Diệp an toàn?”
Thiên Tầm nói: “Trước khi mất mạng, tớ đã tìm hiểu thông tin rồi. Tớ phát hiện những nơi tập trung đông người thường có tỷ lệ biến dị cao hơn. Sân vận động Phong Diệp nằm gần vùng ngoại ô, dạo gần đây không có hoạt động gì, số người ở đó không nhiều. Điều đó có nghĩa là, dù có người bị biến dị, chúng ta vẫn có khả năng đối phó.”
“Sân vận động Phong Diệp à? Xa quá đi mất…”
“Xa cũng phải đi. Tớ đã điều tra được đó là nơi gần chúng ta nhất và cũng an toàn nhất.”
Thiên Tầm là người đầu tiên đưa ra đề nghị rời khỏi nơi này. Diệp Lam và Chu Hạo đều khá tin tưởng cô, thấy cô xem sân vận động Phong Diệp là lựa chọn tốt ưu nhất, liền không suy nghĩ nhiều mà gật đầu nói: “Vậy chúng ta đến sân vận động Phong Diệp đi.”
Chu Hạo tiếp lời: “Trước tiên tìm một chiếc xe, nếu không chúng ta đi tay không thế này, trên đường gặp chuyện gì thì rắc rối lắm.”
Thiên Tầm gật đầu, rồi hỏi: “Ai trong hai người biết lái xe?”
Cả hai đều giơ tay, Diệp Lam nói: “Tớ mới lấy bằng lái học kỳ trước, nhưng chưa lái được mấy lần.”
Chu Hạo nói: “Vậy để tớ lái cho.”
Các chàng trai thường có đam mê với xe cộ, mà anh ấy cũng khá thành thạo trong chuyện này.
Hai cô gái đều không có ý kiến.
Thiên Tầm nói: “Chúng ta đi xuyên qua con hẻm này, sau đó đi thẳng đến đường Bạch Vân. Tớ nhớ bên đó có một cửa hàng cho thuê xe, không chỉ có xe điện mà còn có cả xe con, có thể qua xem thử...”
Trước đó, cô chưa từng nghĩ đến chuyện dùng xe vì cô không biết lái. Nhưng giờ có hai người đồng hành đều biết, cô cũng yên tâm hơn nhiều.
Dọc đường đi rất yên tĩnh, trong con hẻm cũng không phát hiện thấy con zombie nào, làm cả nhóm thở phào nhẹ nhõm.