Sau khi thu dọn xong, nhìn ra ngoài trời thấy vẫn còn sớm, Thiên Tầm quyết định lên đường ngay và luôn. Cô cần tìm một nơi trú tạm trước khi trời tối. Nhưng nghĩ đến đám zombie lang thang ngoài phố, cô nhận ra mình vẫn thiếu một thứ quan trọng- vũ khí phòng thân.
Lục tung cả nhà, cô chẳng tìm được gì khả dĩ. Cuối cùng, ánh mắt dừng lại ở con dao làm bếp trong gian bếp nhỏ.
Tiếng đập cửa vang lên. Đám người bên ngoài gõ cửa một cách thô bạo, khiến lớp bụi trên cửa rơi xuống.
“Mở cửa! Mở cửa mau!”
Thiên Tầm nhíu mày, không đáp lời.
Cô nhanh chóng mở cửa sổ, ném túi thực phẩm đã chuẩn bị xuống dưới. Đúng lúc này, cánh cửa bị bạo lực phá vỡ. Năm sáu người đàn ông cao lớn ập vào trong phòng.
“Con nhóc thối, sao không chịu mở cửa hả?”
“Có gì ăn không, mau giao ra đây!”
Thiên Tầm cúi đầu, giả vờ sợ hãi, giọng run rẩy: “Tôi… tôi không có đồ ăn…”
“Không có? Làm gì có chuyện đó?”
“Trong ba lô này có gì?”
Bọn chúng thô bạo giật lấy ba lô của cô, lục tung bên trong.
Bên trong chỉ có ba, bốn gói mì tôm cùng hai chai nước khoáng.
“Không có à? Đây chẳng phải là đồ ăn sao? Con nhóc này còn dám lừa bọn tao?”
“Còn gì nữa không? Mau giao ra đây, nếu không đừng trách bọn tao không khách sáo!”
Thiên Tầm rụt rè nói: “Chỉ... chỉ có vậy thôi…”
Những người kia không tin, bắt đầu lục soát khắp nơi, có kẻ còn vào tận phòng, lục tung đồ đạc khiến mọi thứ trở nên bừa bộn.
Một lúc sau, nhóm tìm kiếm quay lại phòng khách.
“Không tìm thấy gì cả.”
Người đàn ông dẫn đầu nhìn Thiên Tầm từ trên xuống dưới, ép cô khai ra liệu có giấu đồ ăn hay không.
“Không... không có…” Thiên Tầm sợ hãi nó: “Tôi thực sự không còn gì để ăn nữa.”
“Hôm trước còn thấy cô tay xách nách mang đủ thứ, làm sao có chuyện không còn gì ăn?”
Thiên Tầm biết gã ta đã thấy cô mua đồ.
“Phần lớn là đồ dùng, không có nhiều thức ăn.”
Để họ tin, cô nói thêm: “Tôi đang chuẩn bị rời khỏi đây.”
Ý ngầm là nhà không còn đồ ăn, cô buộc phải ra đi.
“Cô định rời đi?”
“Bên ngoài toàn là quái vật ăn thịt người, cô ra ngoài thì đi đâu?”
Thiên Tầm cúi đầu, nhỏ giọng đáp: “Tôi... tôi đi tìm chú của tôi…”
“Thế giới này đã biến thành như vậy, ở lại đây chỉ có chờ chết, thà ra ngoài liều một phen còn hơn…”
Không ngờ cô lại có suy nghĩ này, người đàn ông bắt đầu đánh giá cô cao hơn.
“Vậy cô đi đi.”
Gã ta ném cho cô mấy gói mì ăn liền. Thiên Tầm cũng không khách sáo, nhanh chóng thu dọn hành lý bị họ làm lộn xộn, rồi không quay lại phòng nữa, xách ba lô rời đi ngay.