Nghe lén cuộc nói chuyện của họ, Thiên Tầm nhận ra gia đình đó đã hết sạch lương thực.
Cũng không có gì lạ. Hầu hết những người sống trong khu trọ này đều là dân lao động nhập cư, thuê nhà để làm việc xa quê. Gia đình ba người nhà bên cũng vậy. Người chồng đi làm, người vợ ở nhà chăm con. Họ thường mua thực phẩm đủ dùng trong vài ngày, thậm chí là từng ngày một. Vì ở trọ, họ không tích trữ quá nhiều đồ, tránh việc phải chuyển đi bất ngờ.
Điểm khác biệt giữa Thiên Tầm và họ là cô đã sống trong căn nhà này hơn mười năm. Mẹ nuôi của cô có mối quan hệ tốt với bà chủ nhà nên luôn thuê nhà ở đây. Từ lâu Thiên Tầm đã coi nơi này như nhà của mình. Sau khi mẹ nuôi qua đời, cô không chuyển đi nơi khác mà tiếp tục thuê ở lại. Vì vậy, trong nhà cô vẫn còn khá nhiều đồ đạc. Hơn nữa, trong đợt khuyến mãi lớn mấy ngày trước, cô vừa mua được khá nhiều thực phẩm, nếu tiết kiệm thì có thể ăn đủ trong khoảng nửa tháng.
Tuy nhiên, đến ngày thứ bảy sau khi mất điện và nước, khu trọ bắt đầu hỗn loạn.
Những gia đình không còn thức ăn bắt đầu đi gõ cửa từng nhà để xin hoặc cướp lương thực. Trật tự hoàn toàn sụp đổ.
Ngay khi bạo loạn bắt đầu, Thiên Tầm lập tức dùng bàn ghế chặn cửa phòng, đề phòng có kẻ xông vào. Nhưng cô biết những thứ này chẳng cản được bao lâu. Lũ người kia cao to lực lưỡng, chỉ cần vài cú đạp là cửa có thể bật tung. Hiện tại, họ vẫn còn kiểm soát được bản thân, chưa gϊếŧ ai, nhưng tình trạng này không thể kéo dài.
Thiên Tầm hiểu rõ, nếu tận thế vẫn tiếp diễn, sớm muộn gì bọn họ cũng sẽ làm tất cả để sinh tồn. Trong phim về ngày tận thế, thậm chí còn có cả cảnh con người ăn thịt lẫn nhau.
Cô quyết định rời khỏi đây càng sớm càng tốt.
Khu trọ này vốn đã lộn xộn, giờ lại càng hỗn loạn hơn. Nếu không đi ngay, có thể cô sẽ không còn cơ hội nào nữa.
Lượng thực phẩm còn lại trong nhà không ít, Thiên Tầm lấy ba lô du lịch ra, bắt đầu thu dọn đồ đạc.
Quần áo, giày dép, bàn chải, cốc súc miệng, tất cả đều phải mang theo. Cô cũng nhét vào một ít đồ ăn, nhưng không dám mang hết vì sợ vừa ra ngoài đã bị cướp mất.
Dù vậy, cô cũng không muốn để lại cho bọn cướp.
Thiên Tầm suy nghĩ một lúc, sau đó lấy ra một cái túi và cho số thực phẩm còn lại vào. Khi rời đi, cô sẽ ném túi đồ ra ngoài cửa sổ. Nếu khi xuống lầu mà vẫn tìm thấy, cô sẽ nhặt lên và bỏ vào ba lô, còn nếu không tìm được thì đành bỏ qua.