Chờ Thiên Miểu lên lầu xong, Động Tiêu liền chạy đến bên cạnh Không Hầu, ngồi xổm xuống quan sát nàng sửa khung cửa, vừa nhìn vừa cảm thán: “Haiz, cuối cùng cũng sửa xong cái cửa rồi! Vậy là sau này mở cửa sẽ không còn phát ra mấy tiếng kẽo kẹt rợn người nữa. Bầu không khí đó thực sự quá tệ, người ngoài còn tưởng chúng ta mở tiệm lừa đảo ấy chứ.”
Không Hầu nghĩ đến câu đối không đối xứng treo trước cửa, cùng với thỏi vàng khổng lồ lấp lánh bên cạnh rồi lặng lẽ đảo mắt. Thật ra, chỉ cần nhìn câu đối kia thôi là người ta đã cảm thấy nơi này chẳng đáng tin chút nào rồi, chứ đừng nói đến thỏi vàng kia, ai cũng sẽ cho rằng nó là giả. Nhưng thực tế, đó là vàng thật. Mà cũng chỉ có cô chủ của bọn họ mới chơi trội như vậy thôi.
“Nhưng mà lần này đúng là nhẹ nhàng thật. Trùng hợp có một con Kỳ Lân chưa hoàn thành tâm nguyện, vậy nên cứ để nó lo liệu là được. Cô chủ cũng có thể nghỉ ngơi một chút, còn chúng ta thì lát nữa có thể ra sân sau đánh vài ván mạt chược.” Không Hầu gõ xuống chiếc đinh cuối cùng, mặt mày hớn hở nói.
“Được rồi, ta đi lấy đồ ăn mang lên cho cô chủ trước, lát nữa ra sân sau tìm ngươi.” Động Tiêu đứng dậy đi về phía nhà bếp. Mẻ bánh nướng vừa xong khi nãy chắc cũng đã nguội bớt rồi, phải tranh thủ mang lên cho cô chủ ăn lúc còn nóng mới được.
“Khoan đã, để ta pha sẵn trà, ngươi tiện tay mang lên luôn đi.” Không Hầu cũng lập tức đứng dậy, chạy vào bếp theo.
Hai người bọn họ mỗi người có sở trường riêng về ẩm thực, ngày thường đều phân công rõ ràng, lại còn dốc hết tâm huyết nghiên cứu các món ăn và đồ uống. Cũng tại cô chủ của bọn họ rất kén ăn, không còn cách nào khác.
…
Khi Đức Thân vương ngồi trên long ỷ, đón nhận triều bái của bá quan văn võ, trong lòng hắn trăm mối ngổn ngang.
Mười mấy ngày trước, hắn còn cô độc một mình, lâm vào đường cùng. Vậy mà giờ đây… càn khôn đảo ngược. Quý Thái phi, kẻ giả truyền thánh chỉ, cùng với Bát hoàng tử đã bị tống vào thiên lao, chờ ngày xử lý.
Ký ức về ngày hôm đó lại hiện lên trong tâm trí hắn. Người phụ nữ từng vinh quang suốt nửa đời, phi tử được tiên hoàng sủng ái nhất, khi đại thế đã mất, vẻ mặt bà ta tràn đầy kinh hoàng và điên loạn đến cùng cực, từng chi tiết vẫn còn rõ ràng như mới xảy ra.
“Không… không thể nào! Ngai vàng này phải thuộc về con ta! Chỉ có con ta mới xứng đáng làm hoàng đế!” Quý Thái phi, người từng cao quý, đoan trang, giờ đây gương mặt méo mó dữ tợn, không còn chút khí chất quyền quý năm xưa.
Còn Bát hoàng tử thì lại mang một vẻ cam chịu, nhìn mẫu phi mình trong bộ dạng nhếch nhác thảm hại, hắn không nhịn được mà bật cười điên dại, rồi gào lên trong tuyệt vọng: “Ta đã nói với người từ lâu rồi! Phụ hoàng chỉ sủng ái người thôi chứ chưa từng có ý định truyền ngôi cho ta! Người không nghe! Người cứ muốn tranh giành! Những thứ vốn không thuộc về chúng ta thì mãi mãi cũng sẽ không thuộc về chúng ta!”
Khoảnh khắc này, hắn hối hận đến tột cùng.
Phụ hoàng thật sự thương yêu hắn, thậm chí trước khi băng hà đã sắp xếp ổn thỏa đường lui cho hai mẹ con. Người định phong hắn làm thân vương dưới triều đại tân hoàng, để hắn có thể rước mẫu phi về phủ, an ổn sống đến cuối đời.
Thế nhưng, mẫu phi lại không cam lòng. Khi phụ hoàng vừa mất, bà lợi dụng lúc Đức Thân vương đang tuần tra bên ngoài, ngang nhiên chiếm đoạt ngọc tỷ, giả truyền thánh chỉ, vu cáo Đức Thân vương tội danh thông đồng với ngoại bang phản quốc, ra lệnh truy bắt, sống chết không cần luận.
Mà bây giờ, bản thân hắn trở thành tù nhân, kết cục này… chẳng phải chính là điều hắn đáng phải nhận sao?
Phụ hoàng dưới suối vàng, liệu có đau lòng không? Liệu có thất vọng về hắn không?
“Hoàng huynh, xin lỗi…” Đây là câu cuối cùng Bát hoàng tử nói với Đức Thân vương.
Nhưng hắn không nhận được bất kỳ lời hồi đáp nào.
Hắn hiểu rõ, có những lỗi lầm, dù nhận ra sai trái, cũng không có nghĩa là sẽ được tha thứ. Đêm hôm đó, Bát hoàng tử lặng lẽ tự vẫn trong ngục. Quý Thái phi, người vốn đã dần bình tĩnh trở lại, khi nghe tin liền phát điên.
Người phụ nữ đầy tham vọng này, quả thực khao khát quyền lực, nhưng tình yêu bà dành cho con trai cũng là thật. Khi cục diện đã không thể vãn hồi, trong tuyệt cảnh vẫn cố bám víu vào niềm hy vọng duy nhất, nhưng giờ đây, ngay cả hy vọng ấy cũng đã tan biến.
Bà không thể chịu nổi cú sốc này. Cũng không muốn chấp nhận sự thật tàn khốc ấy.