Con Cưng Thiên Đạo Mở Cửa Tiệm Lừa Gạt

Thế giới 1 - Chương 5: Vương gia không chịu khuất phục

Đức Thân vương trợn mắt sợ hãi, đồng tử co rút lại. Hắn vừa nhìn thấy cái gì?

Một con cự thú bất ngờ lao ra từ chiếc bình hoa trong tay hắn, thân hình ngày càng to lớn giữa không trung, ánh vàng rực rỡ chói lòa. Lấy hắn làm trung tâm, một cơn cuồng phong bùng nổ dữ dội, cuốn phăng mọi thứ xung quanh, không ai có thể đứng vững. Tất cả đều sững sờ nhìn cảnh tượng trước mắt.

Khi mọi người nhìn rõ hình dáng của cự thú, toàn thân bọn họ liền run lên bần bật. Không ai kìm được, đều buông rơi vũ khí trong tay, đồng loạt quỳ rạp xuống đất, run rẩy không ngừng.

Đầu rồng, sừng hươu, mắt hổ, thân nai, vảy rồng, chân đạp mây lành, oai phong lẫm liệt. Đôi mắt vàng kim uy nghiêm cúi xuống nhìn đám đông phía dưới. Thần thái cao ngạo, áp đảo tất cả, khiến người ta không khỏi kính sợ.

“Kỳ... kỳ… kỳ lân…”

“Là… là thần thú Kỳ Lân!”

“Chân mệnh thiên tử!”

“Đức Thân vương chính là chân mệnh thiên tử!”

“A...!!!”

Kỳ Lân! Cự thú đang lơ lửng giữa không trung lúc này chính là thần thú Kỳ Lân trong truyền thuyết!

Đức Thân vương cũng ngây người nhìn cảnh tượng trước mắt. Chuyện này quá sức hoang đường, quá mức khó tin, nhưng nó lại đang diễn ra một cách vô cùng chân thực.

Kỳ Lân ngửa đầu gầm lên một tiếng rồi há miệng phun ra một luồng lửa đỏ về phía đám đông! Nơi ngọn lửa quét qua, mọi thứ hóa thành tro bụi, không để lại dù chỉ một dấu vết!

Kỳ Lân phun xong ngọn lửa, lơ lửng giữa không trung, cúi đầu nhìn xuống Đức Thân vương. Đôi mắt vàng kim phản chiếu bóng dáng người đang ôm chặt chiếc bình hoa, ngây dại đứng yên tại chỗ. Một áp lực khổng lồ lập tức bao trùm không gian.

Đức Thân vương cứng đờ người, muốn quỳ xuống nhưng phát hiện tay chân mình đã không còn nghe theo sự điều khiển.

Ngay khoảnh khắc tiếp theo, Kỳ Lân cất lên một tiếng rống dài, hóa thành một luồng ánh sáng vàng, lao thẳng vào chiếc bình hoa trong lòng Đức Thân vương như một ngôi sao băng. Chỉ trong chớp mắt, nó đã biến trở lại thành bức họa trên thân bình.

Xung quanh vẫn còn sót lại ánh sáng vàng lấp lánh. Đức Thân vương lặng lẽ quan sát cảnh vật xung quanh, lấy hắn làm trung tâm, tất cả đã trở thành một khoảng đất trống, không còn bất kỳ thứ gì tồn tại. Những kẻ vừa đuổi gϊếŧ hắn, những cây cối, những tảng đá trên mặt đất, tất cả đã bị ngọn lửa của Kỳ Lân thiêu rụi hoàn toàn!

Bên tai Đức Thân vương dường như lại vang lên giọng nói trầm lắng, xa xăm của nữ tử tên Thiên Miểu.

“Như ngươi… mong muốn.”

Ánh vàng dần dần tan biến, bóng tối một lần nữa bao trùm khắp không gian.

Nhưng Đức Thân vương, dù chìm trong bóng tối vẫn không hề tuyệt vọng. Ngược lại, trong lòng hắn dâng trào một niềm hy vọng vô tận.

Hắn siết chặt chiếc bình hoa trong vòng tay, thật chặt, dù cho bàn tay đang không ngừng run rẩy. Đó không phải vì sợ hãi, mà là vì kích động đến mức không thể kìm nén.

Khoảnh khắc tiếp theo, hắn ngẩng đầu nhìn lên bầu trời bao la, khóe môi khẽ nhếch lên, nở một nụ cười.

Như ta mong muốn.

Cảm tạ người, tiên nhân.



Những ngày tiếp theo, rất nhiều người tận mắt chứng kiến một luồng ánh sáng vàng xé toang bầu trời. Câu chuyện về thần tích cũng từ đó lan truyền khắp nơi.

Mười ngày sau, Đức Thân vương, người vốn đang mất tích, xuất hiện tại hoàng thành, phía sau là một đoàn người với ánh mắt cuồng nhiệt tràn đầy kính ngưỡng. Mọi ánh nhìn đều đổ dồn vào hắn, không ai nỡ rời mắt. Chân mệnh thiên tử chính là Đức Thân vương! Những thần tích xảy ra trước đó, tất cả đều là vì hắn được Thần thú che chở.

Kỳ Lân xuất hiện, cát tường giáng lâm.

Muôn dân kính ngưỡng, thuận lòng thiên hạ.

Mười lăm ngày sau, Đức Thân vương đăng cơ, đổi quốc hiệu thành Kỳ.



“Bà chủ, lần này người không đi sao? Chúng ta cũng không cần giúp gì à?”

Không Hầu vừa nói vừa cầm chiếc búa nhỏ, gõ vào đinh trên khung cửa, chăm chú sửa chữa nhưng vẫn không quên quay đầu hỏi Thiên Miểu.

“Không cần, lần này khá đơn giản.” Thiên Miểu ngáp dài một cái rồi xoay người bước lên lầu.

Tầng hai, cuối hành lang bên phải là phòng của Thiên Miểu. Ở giữa có hai gian phòng là của Động Tiêu và Không Hầu, những căn phòng còn lại đều trống không.

Còn tầng một là nơi bày biện đủ loại vật phẩm. Trong số đó, có một chiếc bình hoa khổng lồ…