Nhẹ nhàng đặt chén trà xuống, nàng mới chậm rãi nói: “Quên chưa tự giới thiệu nhỉ. Ta là chủ nhân của cửa tiệm này, Thiên Miểu. Ngươi có thể gọi ta là Bà chủ Thiên. Vậy, bây giờ ngươi đã quyết định chưa? Người hữu duyên, có muốn mua ước nguyện không? Nguyện vọng của ngươi là gì?”
“Muốn! Ta muốn mua ước nguyện! Nguyện vọng của ta là... là hy vọng cao nhân giúp ta đoạt lại giang sơn!” Đức Thân Vương cất cao giọng, kiên quyết nói từng chữ một.
“Như ngươi... mong muốn.” Giọng của Thiên Miểu lúc này không còn lười biếng nữa, mà trở nên trầm lắng và huyền ảo. Âm thanh ấy tựa như ánh trăng lạnh lẽo, chậm rãi thấm vào thung lũng tĩnh mịch, lại như vang lên ngay trong tâm trí của Đức Thân Vương, khuấy động trái tim vốn đã không yên tĩnh của hắn.
...
Khi cánh cửa sau lưng khép lại một lần nữa, Đức Thân Vương đứng ngoài cửa với vẻ mặt đầy ngỡ ngàng, đầu óc hoàn toàn trống rỗng. Hắn đang ôm trong tay một chiếc bình hoa khổng lồ. Nói "khổng lồ" không hề quá chút nào, vì nó cao gần bằng nửa người hắn. Trên thân bình có hoa văn hình một con dã thú, nhưng hắn không có tâm trạng để phân biệt đó là loài gì. Cả người hắn đang chìm trong trạng thái hỗn loạn.
Nữ tử tên Thiên Miểu kia, sau khi đưa cho hắn chiếc bình hoa khổng lồ này liền bảo nam tử tên Động Tiêu tiễn hắn ra cửa. Sau đó, “rầm” một tiếng, cánh cửa đóng sầm lại.
Nhưng còn lời hứa bán cho hắn ước nguyện thì sao?
Một chiếc bình hoa to tướng thì có liên quan gì đến việc giúp hắn đoạt lại giang sơn?
Ý thức dần trở lại, trước mắt bỗng tối sầm rồi lại sáng lên.
Đức Thân Vương ôm chặt chiếc bình, quay phắt người lại, chỉ để bàng hoàng phát hiện ra, cửa hàng đã biến mất.
Ngọn đèn sáng rực khi nãy cũng không còn nữa, trời tối hẳn.
Nhưng rất nhanh sau đó, ánh sáng lại le lói lên, nhưng không phải từ chiếc đèn kia mà từ những ngọn đuốc rực cháy trên tay những kẻ đuổi gϊếŧ.
Chúng đã bao vây hắn chặt chẽ.
Lần này, hắn không còn đường lui, cũng không còn ai bảo vệ hắn nữa.
Hắn chậm rãi nhắm mắt, thở nhẹ ra một hơi, sau đó đột ngột mở bừng mắt, trong đôi con ngươi chỉ còn lại sự quyết tuyệt.
Dù không còn đường lui, hắn vẫn giữ nguyên khí phách hiên ngang.
Những kẻ vây quanh hắn nhìn bóng dáng thẳng tắp ấy, nhìn ánh mắt lạnh lùng ấy, bỗng chốc đều ngừng lại, không ai dám tiến thêm một bước.
Một nỗi sợ hãi vô hình trỗi dậy trong lòng bọn chúng.
Tại sao lại sợ? Người trước mặt rõ ràng chẳng có gì đáng e ngại, một vị vương gia từng sống trong nhung lụa, nhưng giờ chỉ là kẻ cùng đường mà thôi.
“Lên! Tất cả xông lên cho ta! Đừng quên, ai lấy được đầu hắn sẽ được thưởng vạn lượng vàng!” Tên cầm đầu thấy đám thuộc hạ chần chừ thì tức giận quát lớn.
Vừa nghe đến số vàng hậu hĩnh, đám người kia lập tức vứt bỏ mọi do dự. Từng thanh kiếm sắc lạnh đồng loạt giương lên, lao về phía Đức Thân Vương, nhắm thẳng vào mặt hắn mà chém xuống.
Ai cũng muốn đoạt lấy chiếc đầu đáng giá vạn lượng hoàng kim này.
Đức Thân Vương vẫn giữ nguyên ánh mắt lạnh lẽo, bình thản nhìn những kẻ đang xông tới.
Hắn còn bao hoài bão chưa thể thực hiện, vậy mà giờ đây...
Dù biết rằng khoảnh khắc tiếp theo sẽ là cảnh đầu lìa khỏi cổ, hắn vẫn không hề nhắm mắt, chỉ dùng đôi mắt đen láy đó mà lặng lẽ nhìn thẳng vào số phận.
Chính dáng vẻ ấy lại càng khiến những kẻ tấn công run rẩy. Chúng gào thét, dữ tợn hơn bao giờ hết, cố dùng tiếng hét để át đi sự bất an trong lòng.
Tiếng xé gió sắc bén vang lên, sát khí cuồn cuộn, mũi kiếm đã áp sát!
Nhưng ngay sau đó, cơn đau đớn tột cùng, bóng tối vô tận mà hắn dự đoán lại không hề xảy ra. Bởi vì hắn đã chứng kiến tận mắt một cảnh tượng mà cả đời này hắn cũng không bao giờ quên được!
Chiếc bình hoa khổng lồ trong tay hắn bỗng chốc trở nên nóng rực.
Ngay sau đó, một tiếng gầm rú chấn động đất trời vang lên, là tiếng gầm của một loài thú khổng lồ!
Tiếng gầm ấy vang vọng khắp không gian, chấn động đến mức trời đất như muốn vỡ tan.
Một luồng ánh sáng vàng bùng nổ, phóng thẳng lên bầu trời, chói lòa đến mức khiến tất cả đều phải nheo mắt, đau đớn không thể mở ra nổi!