Tần Sanh gật đầu, rồi quay người đi về phía cửa.
“Tôi đi với cậu!”
Bùi Minh Hi lập tức sải bước theo sau, nhưng lại bổ sung thêm:
“Nhưng tôi không giúp cậu khuyên đâu. Cô gái đó từng quấy rối không ít nam sinh rồi, tôi sợ giúp lại thành hại cậu.”
“Em hiểu mà, anh Bùi.”
Tần Sanh mỉm cười đáp.
Bùi Minh Hi nhìn cô bằng ánh mắt trìu mến.
Anh cảm thấy em trai của Tần Dương thật sự khác biệt so với anh ta quá nhiều. Nhìn sơ qua cũng chẳng thấy có gì không ổn, vậy mà không hiểu sao A Diễm lại ghét bỏ người này đến vậy…
—
Dưới lầu, đã có một đám đông sinh viên tụ tập để hóng hớt, cả nam lẫn nữ. Bảo vệ cũng đã có mặt.
Bùi Minh Hi ra hiệu cho bảo vệ đừng vội đưa cô gái kia đi ngay, để Tần Sanh có cơ hội nói chuyện với cô ta trước.
Tần Sanh tiến lên, nhẹ nhàng hỏi: “Tôi biểu diễn ảo thuật cho cô xem nhé?”
“Ảo thuật?” Cô gái kia, đang sợ bị kéo đi, ngây ngẩn nhìn Tần Sanh với vẻ mặt khó hiểu.
Những người đứng xem cũng bắt đầu tò mò, tất cả đều đổ dồn ánh mắt về phía cô.
Tần Sanh cầm một tờ giấy màu vàng, dùng hai tay xoa nhẹ nó.
Tờ giấy nhanh chóng bị vo tròn.
Khi mọi người còn đang thắc mắc cô định làm gì, thì Tần Sanh đột ngột xòe tay ra. Chỉ trong nháy mắt, cục giấy trong lòng bàn tay cô bùng cháy!
“Tôi biết trò này! Chắc là biến ra hoa hồng đúng không? Có đạo cụ cả rồi, dễ ẹc.”
“Nhưng lúc đầu cậu ấy chỉ cầm một tờ giấy thôi mà, tôi không thấy đạo cụ nào khác cả.”
“Mà khoan, cậu này không mặc đồng phục, là sinh viên trường mình à? Sao nhìn quen quen…”
Tần Sanh không để tâm đến tiếng bàn tán xung quanh, chỉ tập trung vào màn trình diễn của mình.
Vừa lẩm bẩm một câu chú bí ẩn, cô nhẹ nhàng hất tay về phía cô gái kia.
Một đốm lửa nhỏ bay lên.
Trong khoảnh khắc, nó bùng lên thành một luồng lửa lớn!
Cô gái kia tròn mắt kinh hãi, hoàn toàn không kịp tránh, cũng chẳng thể hét lên, chỉ có thể trơ mắt nhìn ánh lửa lao về phía mình.
Xung quanh, cả đám sinh viên đồng loạt hít vào một hơi, tưởng rằng cô ta sẽ bị thiêu cháy ngay tại chỗ.
Nhưng rồi… không có gì xảy ra cả.
Lửa vụt tắt. Cô gái không hề hấn gì.
Sau ba giây tĩnh lặng, một tràng pháo tay vang lên.
Cô gái vẫn còn sững sờ, chưa kịp phản ứng.
Tần Sanh nhẹ nhàng đứng bên cạnh, nói với cô ta bằng giọng điệu nhẹ bẫng:
“Đào hoa sát của cô đã được giải rồi. Sau này ít xem mấy trang web vớ vẩn lại nhé.”
Nói xong, cô quay người bỏ đi. Cô gái kia cũng nhanh chóng bị bảo vệ dẫn đi.
—
“Em trai, ban nãy cậu nói gì với cô gái kia vậy?”
Vừa thấy Tần Sanh quay lại, Bùi Minh Hi lập tức tò mò hỏi ngay.
“Cũng không có gì…”
Tần Sanh trả lời, nhưng vừa dứt lời, cô chợt nhíu mày, khẽ rên một tiếng: “…Hự—”
“Xảy ra chuyện gì vậy? Tần Sanh, cậu không sao chứ?”
Bùi Minh Hi lập tức nhận ra sắc mặt cô tái nhợt đi trông thấy.
Bùi Minh Hi ôm một con gấu bông phiên bản thu nhỏ của chính mình, lững thững đi tới. Nhìn thấy gương mặt trắng bệch của Tần Sanh, anh lập tức nhướng mày hỏi: “Đừng nói là cậu có bệnh đấy nhé?”
Tần Sanh: “…”
“Cửu Hạc cũng có bệnh đấy, mà mỗi lần phát tác thì nguy hiểm lắm.”
“Cảm ơn anh Bùi đã quan tâm.”
Tần Sanh cố gắng nặn ra một nụ cười gượng gạo: “Em nghỉ ngơi một lát là ổn…”
Chưa kịp nói hết câu, l*иg ngực cô bỗng nhiên nhói lên từng cơn.
Không khí xung quanh như bị hút sạch, cả người cô cũng lảo đảo như sắp đổ.
Bùi Minh Hi thấy thế liền nhanh chân bước tới, một tay chộp lấy cánh tay cô, đỡ cô đứng vững.
“Sắc mặt cậu tệ quá, có cần tôi đưa đến phòng y tế không?”
Hơi ấm từ tay anh ta truyền đến, giúp xua tan sự phản phệ của luồng âm khí sau khi cô làm phép trong lần vừa rồi.