Tần Sanh hành động còn nhanh hơn cả nghĩ, vươn tay nắm lấy cổ tay Bùi Minh Hi.
Dòng khí ấm áp từ lòng bàn tay anh nhanh chóng lan khắp cơ thể cô, xua tan bức bối ở l*иg ngực.
Bùi Minh Hi đơ cả người, cúi xuống nhìn bàn tay đang giữ chặt cổ tay mình: “Cậu…”
Tần Sanh ngước mắt nhìn anh.
Chỉ thấy đôi mắt xanh nước biển kia mở to đầy kinh ngạc, trông như sắp trợn tròn rớt ra ngoài. Lúc này cô mới ý thức được hình như mình đã nắm tay người ta hơi lâu.
“Cảm ơn anh Bùi, em…”
Cô lập tức buông cổ tay Bùi Minh Hi ra một cách kín đáo, đồng thời lùi về sau một bước, rút cánh tay của mình về: “Chỉ là bị tụt đường huyết thôi, nghỉ một lát là ổn.”
Cậu thiếu niên có làn da trắng nõn, gương mặt mềm mại, đôi mắt đào hoa đen láy trong veo, lúc ngẩng đầu nhìn người khác thì nước mắt lưng tròng, ánh mắt vô hại lại ngây thơ.
Cảm giác này… khiến người ta có ý nghĩ muốn bảo vệ.
Khóe miệng Bùi Minh Hi khẽ giật giật, cơ mặt hơi co rút lại.
Bậy bậy quá nha.
Tần Sanh là con trai.
Lại còn là em trai của Tần Dương.
Anh bị ngu à, tự nhiên lại có suy nghĩ “muốn bảo vệ” nhóc này?
Chắc hẳn đối phương chỉ nắm tay anh để đứng vững, không muốn ngã xuống đất mà thôi. Chắc chắn là do anh suy nghĩ nhiều rồi.
Bùi Minh Hi lặng lẽ rụt tay lại, ôm chặt con búp bê trong lòng.
“Bị tụt đường huyết thì phải ăn kẹo vào, em trai à. Nếu không có thì cứ bảo anh, anh còn cả đống đây.”
“Em có mang rồi, nếu hết thì sẽ xin anh sau.”
Tần Sanh ngoan ngoãn trả lời theo lời anh, nhưng ánh mắt vô thức dừng lại ở con búp bê trong lòng Bùi Minh Hi.
Đó là một con búp bê chibi được thiết kế dựa theo hình tượng của chính anh ta – tóc vàng, mắt xanh, nụ cười rực rỡ, đáng yêu vô cùng. Nhưng…
Nhìn vào đôi mắt của con búp bê, Tần Sanh hơi nheo mắt.
Vận may của Bùi Minh Hi quá mạnh nên đã che lấp âm khí.
“Con búp bê này được làm rất tinh xảo, là anh đặt làm riêng à?”
“Là quà fan tặng nhân dịp sinh nhật 18 tuổi đấy. Dễ thương đúng không? Anh quý nó lắm!”
Tần Sanh vốn định nói tốt nhất nên đốt quách nó đi, nhưng thấy anh trân trọng đến vậy, cô chỉ im lặng gật đầu, không nói gì thêm.
Giờ cô còn đang yếu xìu, đến bản thân còn khó bảo toàn, chứ chưa thể nhìn ra con búp bê này có vấn đề gì. Nhưng với may mắn đỉnh cao của Bùi Minh Hi, hẳn là vẫn có thể trấn áp được. Đợi khi nào cô tích góp đủ may mắn, có lẽ sẽ không còn vấn đề gì nữa.
“Anh Bùi, anh có thể dẫn em lên sân thượng nơi anh trai em gặp chuyện không?”
“Hả?”
Bùi Minh Hi vừa nghe đã biến sắc, cả người căng thẳng như dây đàn: “Sân thượng đó… thực sự có vấn đề! Giờ trường đã niêm phong nó lại rồi. Theo anh biết thì hiệu trưởng còn mời một đạo sĩ đến, dán đầy bùa vàng lên trên, nhìn ghê rợn lắm…”
Vừa nhắc tới, Bùi Minh Hi đã thấy gai người, rùng mình một cái.
Từ nhỏ anh đã sợ mấy thứ huyền bí ma quái thế này rồi.
Thấy Bùi Minh Hi phản ứng dữ dội như vậy, Tần Sanh cũng không ép nữa, chỉ nhẹ giọng đáp: “Ừm, em biết rồi. Cảm ơn anh.”