Lão Đại Huyền Học Nữ Giả Nam Tiến Vào Học Viện Trở Thành Vạn Người Mê

Chương 5

Dung Cửu Hạc hơi nheo mắt, lộ ra vẻ giảo hoạt như hồ ly: “Thật không? Không phải cố tình lấy lòng đấy chứ?”

“Ừm, lời anh nói là thật.”

Tần Sanh gật đầu chắc nịch.

Anh ta chăm chú nhìn vào mắt cô, muốn tìm ra chút gì đó giả dối, nhưng ánh mắt cô trong veo, kiên định, không hề có chút gì là cố tình xu nịnh.

Bùi Minh Hi thấy vậy, bèn nghi ngờ liếc về phía màn hình điện thoại của Dung Cửu Hạc.

Video đã bị tắt tiếng, nhưng tiêu đề trên đó lại rõ rành rành: “Âm thanh kinh dị nhất”.

Bùi Minh Hi bĩu môi: “Cửu Hạc, cậu đúng là rảnh rỗi ghê, đi xem mấy thứ này…”

Nói thì nói vậy, nhưng sau đó Bùi Minh Hi lại lẩm bẩm: “Mà công nhận nghe cũng đáng sợ thật.”

Chỉ là đáng sợ theo cái nghĩa đen tối thôi…

Dung Cửu Hạc không hề cảm thấy mất mặt, ánh mắt liếc sang Tần Sanh, phát hiện cô cũng chẳng có vẻ gì là ngại ngùng cả.

Khoan… Vậy là chỉ có mỗi Bùi Minh Hi cậu là thấy xấu hổ à?

“Cửu Hạc, sau này cậu đừng có—”

“Suỵt! Nghe kìa, hình như có người đang hét bên ngoài.”

Dung Cửu Hạc bỗng ngắt lời, nhìn ra phía cửa sổ.

Bùi Minh Hi nhướng mày, trừng mắt với anh ta: “Cái gì chứ, đây là tầng năm đấy, trừ phi là ma mới có thể hét ngoài đó.”

“Thật mà, có người đang hét…”

Dung Cửu Hạc bước nhanh ra ban công, mở cửa sổ.

Do phòng cách âm tốt nên ban nãy họ không nghe thấy gì, nhưng giờ vừa mở cửa, âm thanh từ dưới lầu lập tức vọng lên.

“… nghe như có ai đó đang tỏ tình, Bùi idol của chúng ta đúng là nổi tiếng ghê.”

Dung Cửu Hạc cười đầy ẩn ý, không định ăn dưa một mình, liền quay qua gọi Tần Sanh: “Tần Sanh, lại đây xem kịch vui đi, thi thoảng ở đây mới có show miễn phí ngư vậy đấy.”

Tần Sanh ngoan ngoãn gật đầu, đi đến bên cạnh anh ta.

“Có gì mà xem! Nhạt nhẽo!” Bùi Minh Hi liếc nhìn Dung Cửu Hạc đầy ghét bỏ.

Ngay sau đó, dưới lầu vang lên tiếng hét đầy cảm xúc:

“Anh đẹp trai ơi… Em thích anh lắm!”

“Em yêu anh nhiều lắm luôn á!!!”

“Xin hãy nhận lấy tấm chân tình của em… Dung Cửu Hạc!”

Dung Cửu Hạc: “!!!”

Tần Sanh: “…”

Bùi Minh Hi bật cười thành tiếng: “Cái này thì đáng để xem đấy! Để tôi coi nào!”

Mặt Dung Cửu Hạc chợt đen như đáy nồi, lập tức đóng sầm cửa sổ lại: “Có bệnh thì đi khám giùm cái!”

Tần Sanh không nói gì, âm thầm lùi ra sau.

Từ tầng năm nhìn xuống, khoảng cách khá xa nên cô không thấy rõ mặt người kia, nhưng bằng trực giác, cô cảm nhận có điều gì đó không đúng.

Bùi Minh Hi học theo dáng vẻ cười ẩn ý ban nãy của Dung Cửu Hạc, giọng điệu lười nhác: “Ai bảo cậu đẹp trai quá làm chi.”

Dung Cửu Hạc chẳng buồn đôi co nữa, mặt đanh lại, lấy điện thoại ra bấm số bảo vệ.

Tần Sanh suy nghĩ một lúc rồi nói: “Anh Cửu Hạc, để em xuống xem thử. Em sẽ cố gắng ‘thuyết phục’ cô ấy đừng làm phiền anh nữa.”

Bùi Minh Hi ngạc nhiên nhìn cô.

Tần Sanh không hề cười đùa như anh tưởng, mà còn sẵn sàng giúp Dung Cửu Hạc đi nói chuyện với cô gái kia?

“Cậu nghĩ mình có thể thuyết phục được sao? Có khả thi không đấy?”

Dung Cửu Hạc nhìn Tần Sanh với vẻ không thể tin nổi:

“Anh nói này, cô gái kia chắc chắn có vấn đề. Chú em đừng có mạnh miệng quá rồi tự rước xui xẻo vào thân. Lỡ xảy ra chuyện gì, cuối cùng lại đổ lên đầu anh thì sao?”

Tần Sanh mỉm cười lắc đầu: “Không đâu, anh Cửu Hạc. Em chỉ thử xem sao thôi. Khuyên được thì tốt, không được thì cũng chẳng sao.”

Dù gì ban nãy đứng cạnh Dung Cửu Hạc, cô cũng đã hấp thụ ít nhiều vận khí quý báu từ anh ta, làm chuyện này cũng coi như một cách báo đáp. Hơn nữa, đây cũng là cơ hội để tạo quan hệ tốt với bạn cùng phòng.

“Vậy cũng được… Nhưng nhớ nói rõ ràng với cô ta: Anh tuyệt đối không bao giờ chấp nhận, tuyệt đối không.”

“Rõ rồi, anh Cửu Hạc.”