Dẫu biết lần này hẹn ước đã định trước không thể thành, nhưng cũng không thể phủ nhận ý nghĩa của nó.
Khi nội quan chuẩn bị lui ra, Việt Thanh Quân chợt như nhớ ra điều gì: “Đúng rồi.”
“Bệnh của Lương công công khá hơn chưa?”
Không thèm để ý đến thân hình nội quan phút chốc cứng đờ, Việt Thanh Quân vẫn tiếp tục với giọng điệu hờ hững như thường: “Người già có tuổi, thân thể cần được chăm sóc cẩn thận. Nếu ngươi thiếu bạc, mấy năm trước tam ca từng thưởng cho ta mấy lá kim diệp. Ngươi lấy bảy lá, mời một đại phu tốt chút.”
“Phịch!”
Nội quan rốt cuộc không thể gắng gượng nữa, toàn thân run lẩy bẩy, mềm nhũn quỳ sụp xuống đất, mặt mày hoảng loạn, trắng bệch không còn giọt máu. Môi mấp máy hồi lâu, cổ họng lại chẳng thể phát ra tiếng nào.
Việt Thanh Quân cất giọng ung dung, vẫn điềm đạm ôn hòa như trước. Thế nhưng rơi vào tai nội quan, lại chẳng còn lấy một phần nhân từ, mà giống như lưỡi dao sắc bén, chầm chậm rạch qua cổ hắn.
Không chỉ biết hắn lén lút chăm sóc Lương công công đã thất thế, biết hắn từng chịu ơn đối phương, mà đến cả số kim diệp hắn lấy trộm cũng nắm rõ từng li từng tí.
Thế thì những hành vi trước đây của hắn, chẳng lẽ cũng đều đã bị vị này thu hết vào mắt, chỉ tạm thời không vạch trần, chờ đến thời cơ thích hợp, liền khiến hắn vạn kiếp bất phục?
Một người ngày thường không lộ tài không khoe sắc, nay thoáng để lộ chút cũng đủ khiến người ta sợ hãi đến thấu xương.
Việt Thanh Quân thong dong quan sát hắn chốc lát, rồi mới nhẹ nhàng thở dài, bất đắc dĩ nở nụ cười: “Sợ gì chứ, cứu người là chuyện tốt, biết nhớ ơn cũng là chuyện tốt. Ông trời có đức hiếu sinh, ta tự nhiên cũng nguyện thành toàn công đức này.”
Thấy nội quan vẫn kinh hoàng đến mức không dám đứng dậy, Việt Thanh Quân đành chậm rãi tiến lên một bước: “Đứng dậy đi, bảy lá kim diệp thưởng cho ngươi. Gửi thư xong thì nghỉ hai ngày, rồi quay lại làm việc cho tốt.”
Thấy Việt Thanh Quân sắp vươn tay đỡ mình, nội quan thật sự không dám không đứng dậy. Nhưng hắn cũng chẳng còn dám nán lại trong thư phòng thêm chút nào. Đợi đến khi xác nhận Việt Thanh Quân quả thực có ý thả người, lập tức dập đầu thật mạnh, thấp thỏm lui ra.
Nhìn bóng lưng hắn rời đi, suốt quãng đường cúi thấp đầu không dám có chút sơ suất, ý cười trên mặt Việt Thanh Quân lại càng sâu.
Cơn rung động trong l*иg ngực khiến cậu không nhịn được khẽ ho khan hai tiếng.
“Khụ, khụ…”
Nguyên chủ từng trúng độc, sau đó dù đã được cứu chữa và dần hồi phục, nhưng không biết do tuổi nhỏ thể yếu, dư độc chưa sạch, hay vì nguyên nhân nào khác, mà rốt cuộc vẫn chẳng thể hoàn toàn khỏi hẳn. Năm tháng trôi qua, thuốc thang liên miên, dù có đỡ hơn cũng xem như chưa khỏi, không bệnh cũng thành bệnh thật. Cứ thế, nửa thật nửa giả mà “ốm” suốt bao năm.
Thuốc vốn có ba phần độc, thân thể khỏe mạnh nay đã thành cái bình đựng thuốc, vậy mà Việt Thanh Quân lại chẳng hề bất mãn.
Ngược lại, cậu hài lòng vô cùng.
Hài lòng đến mức cậu khẽ gõ vào hệ thống.
“Giúp ta cảm ơn độc giả thân yêu của ta. Quà bọn họ tặng, ta rất thích.”
Hệ thống khựng lại một chút.
Chốc lát sau, trên màn hình hiện ra một dòng chữ: 【Hệ thống gặp sự cố, xin thử lại sau.】
Một câu nói của ai đó khiến hệ thống trực tiếp sập nguồn.
---
Căn phòng chật hẹp, cửa sổ đóng chặt, đồ đạc đơn sơ đến mức ngay cả chén uống nước cũng chỉ là loại bát rẻ tiền nhất trong cung, trên miệng còn có vài vết sứt mẻ.
Trên giường chỉ có một chiếc chăn mỏng, căn bản không đủ chống rét. May mắn thời tiết lúc này đang ấm áp, nếu không, chưa cần đến những khổ sở khác, chỉ riêng cái lạnh cũng đủ lấy mạng người.
Thế nhưng, thời tiết ấm áp cũng có mặt bất lợi—vết thương khó mà kết vảy, cần được chăm sóc cẩn thận, nếu không sẽ dễ dàng mưng mủ, nhiễm trùng mà chết.
Lữ Ngôn bưng thuốc bước vào, người nằm trên giường yếu ớt mở mắt, thấy hắn mới nhẹ nhõm thở phào.
"Giờ này, sao ngươi không hầu hạ bên cạnh chủ tử?"
Lữ Ngôn đặt bát thuốc xuống, xoay người mở cửa sổ cho thông khí, sau đó cẩn thận đỡ cậu ngồi dậy, tránh chạm vào vết thương. "Điện hạ nhân từ, biết trong nhà ta có việc, đặc biệt cho phép ta nghỉ hai ngày."
Hắn không nói rằng bản thân bị Việt Thanh Quân phát hiện lén lấy lá vàng, mà Lương công công lại cho rằng hắn tự mình xin nghỉ hai ngày, trong lòng không khỏi ấm áp.
"Dù ngươi đi theo Lục điện hạ nhiều năm, nhưng thể diện của nô tài trong mắt chủ tử không thể tùy ý tiêu hao. Nếu không, đến khi ngươi muốn dùng lại phát hiện không còn gì để dùng, thậm chí còn bị chủ tử chán ghét."
Lữ Ngôn nói: "Điện hạ nhân hậu."
Lương công công thầm thở dài. Trên đời này, chủ tử thật sự có ai là nhân hậu? Giờ Lục điện hạ chịu tỏ ra nhân hậu, e rằng cũng chỉ vì thời thế bắt buộc mà thôi.
Giống như chính hắn vậy, hắn từng cho rằng mình hầu hạ Thánh thượng nhiều năm, ít nhiều cũng có chút tình nghĩa.