Trong mắt cậu, màn nguyền rủa này không phải là những lời độc địa, mà là lời chúc phúc đến từ các “đại gia” của mình. Cậu chẳng những không bất mãn, mà còn cảm thấy vui mừng và sung sướиɠ.
Ánh mắt cậu dừng lại ở mục 【Nhiệm vụ】, bên trong chỉ có một dòng chữ: “Vì sự tức giận của độc giả quá nhiều, để đáp ứng yêu cầu của độc giả, mời tác giả sửa chữa kết cục, sau khi hoàn thành sẽ dựa theo nguyện vọng của tác giả để phát thưởng.”
Không có hình phạt, không có yêu cầu cưỡng chế, cho dù Việt Thanh Quân không làm gì cả, hoặc nhiệm vụ thất bại, cũng sẽ không có bất kỳ hình phạt nào. Có thể thấy được thứ này không đàng hoàng cho lắm, cũng đúng thôi, hệ thống đàng hoàng nào lại không chào hỏi một tiếng mà trực tiếp đưa người ta xuyên sách chứ.
Lướt đến cuối trang, một dòng chữ nhỏ hiện ra: “Cuốn sách được tác giả tỉ mỉ sáng tác, nhận được sự yêu thích của vô số độc giả, mang theo kỳ vọng của các nhân vật, nay đã hình thành nên một thế giới chân thực. Cơ hội sửa chữa chỉ có một lần, không thể NG, không thể đảo ngược, xin tác giả hãy thận trọng.”
Lời nhắc nhở này như một lời cảnh báo, rằng cậu đừng có giở trò.
Nhưng với Việt Thanh Quân mà nói, những lời này thật thừa thãi. Là tác giả, tác phẩm được thai nghén trong tâm trí, viết ra từ ngòi bút của cậu, thì khoảnh khắc ấy, nó đã là một thế giới chân thật trong lòng cậu rồi. Căn bản không cần phải nhắc nhở về điều đó.
Thế nhưng, với một tác giả, một cuốn sách đã kết thúc thì chẳng còn gì thú vị để viết lại. Cậu biết rõ từng tình tiết, từng nút thắt, từng chi tiết được cài cắm, biết trước tương lai sẽ ra sao, kết cục của mỗi người sẽ như thế nào. Khi tất cả đã được định sẵn, viết lại chẳng phải quá nhàm chán hay sao?
Việt Thanh Quân nhìn chằm chằm vào yêu cầu nhiệm vụ, rồi khẽ cười. Cũng được, nếu đã muốn thay đổi, vậy cậu sẽ viết lại vậy. Nhưng kết cục này vẫn sẽ do cậu quyết định.
Ngoài điện vang lên tiếng bước chân, một tiểu thái giám vội vã bước vào, lau mồ hôi trên trán, cung kính hành lễ với Việt Thanh Quân: “Điện hạ, đây là thư gửi đến từ Quỳnh Lâu trong tháng này ạ.”
Việt Thanh Quân nhận lấy và lật giở vài trang, cậu dễ dàng tìm thấy một tờ giấy không thuộc về cuốn sách này.
Trên tờ giấy ấy là dòng chữ:
【Mọi việc đã được thu xếp ổn thỏa, mời huynh đến uống rượu dưới trăng, mùng một tháng sau, Minh Nguyệt Lâu, lúc hoàng hôn, mong chờ tin tốt.】
Trước đây không có chỗ ký tên, giờ đây lại có thêm hai chữ “Huyền Minh”.
Ninh Huyền Minh, nhân vật chính của cậu.
Cái tên này, cậu đã dành cả ngày trời để nghĩ ra, con người này, cậu đã viết suốt hai năm.
Nhưng đây là lần đầu tiên Việt Thanh Quân được nhìn thấy chữ viết của Ninh Huyền Minh, do chính tay hắn viết.
Cậu nhìn chăm chú vào tờ giấy hồi lâu, cố gắng kìm nén sự phấn khích khi xuyên không vào chính thế giới mình tạo ra.
Việt Thanh Quân lấy giấy bút, viết nhanh:
【Rất vinh hạnh nhận lời. —— Vô Hà.】
Vệ Vô Hà, Lục hoàng tử của nước Vệ, mẹ đẻ chỉ là một vũ cơ, tình cờ được hoàng đế sủng hạnh một lần rồi mang thai.
Hậu cung ba nghìn giai lệ, hoàng đế lại đa tình, người vợ cả tạ thế sớm, kế phi hiền thục đoan trang, biểu muội là thanh mai trúc mã, ái phi gặp gỡ rồi yêu say đắm, hoa khôi xinh đẹp quyến rũ... Từng người một đều có câu chuyện của riêng mình, hoàng đế nào còn nhớ đến một vũ cơ tầm thường như mẫu thân của cậu.
Không xuất thân, không nhan sắc, không có gì đặc biệt, dù xinh đẹp tuyệt trần, cũng chẳng thể lọt vào mắt xanh hoàng đế. Sinh hạ hoàng tử, cũng chỉ được phong làm Tài nữ một cách qua loa. Nguyên chủ cứ thế sống như một cái bóng mờ nhạt trong cung cấm suốt bao năm qua.
Mãi đến khi hậu cung sóng gió không ngừng, số lượng hoàng tử ngày càng giảm sút, lúc nguyên chủ lên tám, hoàng tử được xếp lại thứ bậc. Nguyên bản xếp hạng mười mấy, bỗng chốc vọt lên thứ sáu. Khi ấy hoàng đế mới sực nhớ ra, mình còn một hoàng tử như vậy.
Từ đó nguyên chủ cuối cùng cũng có đãi ngộ như những hoàng tử khác, có cung điện riêng, có thể đọc sách học chữ. Còn sinh mẫu cậu, người đã mất sớm nhiều năm, cũng được truy phong làm tài nhân.
Nguyên chủ không có căn cơ, cũng không có dã tâm. Đã từng chịu khổ thuở nhỏ, nên hiểu rằng được hoàng đế để mắt đến chưa hẳn là chuyện tốt. Quả nhiên chẳng bao lâu, cậu vô tri vô giác trúng độc, thân thể vốn khỏe mạnh bỗng dần dần suy nhược. May nhờ thái hậu thương cảm, đón cậu vào điện bên, cho cậu cùng mình ăn chay niệm Phật cầu phúc, mới giữ được mạng.
Từ đó, nguyên chủ bắt đầu nghiên cứu Phật pháp. Đến cả sau khi thái hậu qua đời, cậu cũng không thay đổi, ra dáng đã sớm đoạn tuyệt trần duyên, không màng tranh đấu hoàng vị, nhờ thế mà bảo toàn tính mạng.
Việc duy nhất nguyên chủ từng làm vượt khuôn khổ, có lẽ chính là lần vô tình quen biết Ninh Huyền Minh.