Nhưng chỉ cần một lần thất thế, vẫn bị đối phương vứt bỏ không chút do dự.
Một khi ngã xuống, cả hoàng cung chẳng ai cứu giúp, mọi người đều tranh nhau chiếm lấy vị trí hắn từng có.
Chỉ có người trước mắt này—một tiểu thái giám mà hắn thậm chí không nhớ nổi tên—vẫn nhớ đến chút ân tình nhỏ ngày xưa, âm thầm mua thuốc, sắc thuốc, cẩn thận chăm sóc hắn.
Lữ Ngôn không nói thêm gì, bởi trong lòng hắn còn có dã tâm lớn hơn.
Bị chủ tử phát hiện phạm sai lầm đương nhiên khiến người ta kinh hãi khϊếp sợ. Nhưng chủ tử không trừng trị, mà lại chọn cách khống chế hắn. Điều này có phải có nghĩa là hắn có cơ hội được trọng dụng?
Nếu là trước đây, hắn sẽ chẳng bao giờ để mắt đến một Lục hoàng tử không quyền không thế.
Nhưng nay, đối phương đã có mưu đồ, không phải kẻ vô năng—hắn liền nguyện ý đặt cược một phen.
Những ngày gần đây trời không mưa, không khí có phần oi bức.
Thánh thượng dời giá đến Thanh Liên Cung.
Trong cung này có một hồ nước lưu thông, trên mặt hồ đầy những lá sen xanh biếc. Dù thời tiết vẫn còn sớm, nhưng đã có những đóa sen hoặc vươn mình duyên dáng, hoặc e ấp chờ nở. Nhìn lướt qua, chỉ thấy một màu xanh mát, ý vị thanh lương ập đến.
Hoàng đế du ngoạn trên hồ, Liễu Chiêu Nghi theo hầu bên cạnh.
"Ái phi, nhìn đóa sen kia, có giống đóa mà năm xưa nàng đã dùng khi múa khúc hái sen cho trẫm xem không?" Chương Hòa Đế chỉ vào một đóa sen hai màu đỏ trắng đan xen, nở rộ giữa hồ.
Liễu Chiêu Nghi liếc mắt nhìn qua, rồi ôm lấy cánh tay hoàng đế làm nũng: "Thánh thượng, hoa sen có thể giống nhau, nhưng không thể hoàn toàn giống hệt. Đóa hoa năm đó là do thϊếp thân dùng hạt giống bệ hạ ban tặng để gieo trồng, trên đời chỉ có một."
Chương Hòa Đế nghe vậy liền cười ha ha: "Ái phi nói đúng, ái phi cũng là độc nhất vô nhị của trẫm."
Hoàng đế và phi tử về cung uống rượu, ca múa vui vầy. Liễu Chiêu Nghi dâng một khúc vũ, khiến hoàng đế say mê, quên sạch mọi thứ khác.
Đêm khuya, Chương Hòa Đế tỉnh dậy từ cơn say, bên cạnh mỹ nhân lõa thể, lớp lụa mỏng màu đỏ thẫm cuồng nhiệt ban ngày đã sớm rách tả tơi rơi dưới đất. Nhìn kỹ, trên đó còn lấm tấm dấu vết mơ hồ.
"Canh mấy rồi?"
Ngoài rèm, cung nhân khẽ vén màn lên: "Bẩm bệ hạ, đã sang giờ Tý."
Chương Hòa Đế ngồi dậy, mặc cho cung nhân khoác lên y phục.
Cung nhân tán dương: "Đây là gấm Nguyệt Hoa tiến cống từ Giang Nam, được chính tay Quý phi nương nương may thành. Nghe nói mặc lên người thì tựa như ánh trăng phủ mình, dưới đèn đêm càng thêm phiêu dật hoa mỹ, quả thật xứng với phong thái của bệ hạ."
Chương Hòa Đế được tâng bốc đến mức tâm trạng thoải mái, cũng cảm thấy bộ y phục này quả thực rất hợp với mình.
"Thậ có lòng! Truyền lệnh, đem hộp trân châu Nam Hải thưởng cho Quý phi."
"Cung kính chúc mừng Quý phi nương nương, chắc chắn nương nương sẽ vô cùng vui sướиɠ."
Chương Hòa Đế yêu thích nho nhã phong lưu, nếu đã gọi là gấm Nguyệt Hoa, đương nhiên phải khiến danh xứng với thực mới đẹp.
Ngay lập tức, ông lệnh cho cung nhân thắp đèn, muốn nhân lúc đêm khuya đi dạo hồ ngắm trăng.
Sương xuống càng lúc càng dày, hoàng đế chỉ mang theo vài cung nhân cầm đèn đi theo.
Lúc đến bên hồ, mơ hồ nhìn thấy ở nơi xa có ánh lửa le lói.
"Bệ hạ cẩn thận, để nô tài qua đó xem thử là ai cả gan mạo phạm." Một cung nhân theo hầu lên tiếng.
Chương Hòa Đế phất tay ra hiệu đừng quấy nhiễu người khác.
Thiên tử phong lưu, trong hậu cung, các thủ đoạn tranh sủng muôn hình vạn trạng, chuyện "tình cờ gặp gỡ" như thế này đã xảy ra không biết bao nhiêu lần. Ông hiểu rõ, không những không thấy đây là sự mạo phạm hay dám dò xét hành tung của mình, mà trái lại, ông xem đó là biểu hiện của tình thâm ý trọng mà các phi tần dành cho mình. Vì vậy, ông thường vui vẻ phối hợp, hôm nay cũng không ngoại lệ.
Ông ra lệnh tắt bớt cung đăng, chỉ chừa lại hai ngọn, lại gọi theo hai thị vệ thân cận, những người còn lại đều lưu lại tại chỗ.
Đến khi lặng lẽ tiến lại gần, những tiếng nói chuyện từ xa xa vọng tới khiến Chương Hòa Đế khựng lại, hiếm khi ông nảy sinh nghi ngờ rằng mình đã đoán sai—cảnh tượng trước mắt, e rằng không phải trò tranh sủng thường thấy trong hậu cung.
Bởi vì, giọng nói vang lên rõ ràng là của hai nam nhân.
Chương Hòa Đế từng trải nhân tình thế thái, chưa bao giờ kén chọn, nhưng lại không có sở thích Long Dương. Khi còn trẻ, ông từng thử qua vì tò mò, song không có hứng thú, bởi vậy trong hậu cung không hề có nam sủng.
"Điện hạ, đêm đã khuya, bên hồ lắm muỗi, chúng ta nên về thôi."
"Trong một năm, khó có dịp đến đây, ở lại thêm một lát cũng không sao."
"Khụ khụ..."
Thiếu niên ngồi trước lò lửa, cẩn thận đem từng tờ kinh thư, tế văn trong tay thả vào ngọn lửa, để nó hóa thành tro tàn. Gió nhẹ trên mặt hồ thổi qua, hơi lạnh xâm nhập, khiến cậu ngứa ngáy cổ họng ho khẽ một tiếng. Tiểu thái giám bên cạnh lập tức khoác thêm áo choàng mỏng lên vai cậu.