Tù Nhân Của Đế Vương

Chương 14: Hắn muốn xem xem nàng có thể làm gì

Cùng lúc đó, tại thư phòng của hoàng đế.

Lạc Dạ Hàn trở về sau buổi thiết triều, vẫn khoác trên người long bào thêu kim long, vẻ uy nghiêm pha lẫn sự lười biếng chết người.

Hắn ngồi xuống, chống cằm, ánh mắt sâu thẳm như mang theo nửa phần hứng thú, nửa phần tàn nhẫn.

Một bóng đen quỳ dưới đất, cung kính dập đầu.

"Bẩm hoàng thượng, Thẩm tiểu thư có động tĩnh lạ."

Hắn nhếch môi cười nhạt, không bất ngờ, chỉ chậm rãi xoay chén rượu trong tay.

"Nói."

Ám vệ không dám ngẩng đầu, giọng nói trầm thấp nhưng rõ ràng từng chữ:

Dưới đất, một bóng đen quỳ thấp giọng bẩm báo:

"Bẩm hoàng thượng, Thẩm tiểu thư đã để lại ám hiệu trong thư phòng."

Lạc Dạ Hàn đang lật tấu chương, động tác thoáng dừng lại.

Hắn khẽ nhướng mày.

"Ám hiệu?"

Ám vệ cung kính đáp:

"Hệ thống ám hiệu cũ của Đại Hạ."

Hắn cười nhạt.

"Thú vị đấy."

Hắn không ngạc nhiên khi nàng còn nhớ những thứ này.

Điều khiến hắn tò mò chính là - nàng nghĩ mình có thể làm được gì?

Những ám hiệu đó không thể qua mắt được hắn.

Trước đó, khi Đại Hạ sụp đổ, hắn không chỉ gϊếŧ sạch hoàng tộc bọn họ, mà còn thu phục một số cựu thần đầu hàng.

Có kẻ phản bội, đã bán đứng mọi thứ.

Ngay cả mật ngữ của quân đội Đại Hạ, bọn chúng cũng cung kính dâng lên cho hắn.

Vì vậy, ngay khi Thẩm Sơ Hạ khắc ám hiệu, ám vệ của hắn đã nhận ra ngay lập tức.

"Nàng tưởng mình kín kẽ lắm sao?"

Hắn bật cười, đáy mắt lóe lên vẻ châm biếm.

Hắn cười nhẹ, nhưng ánh mắt lại lạnh đến thấu xương.

"Còn gì nữa?"

Ám vệ cúi thấp hơn.

"Hắn đã hồi đáp. Thôi Kính vẫn còn ở kinh thành, đang tìm cách tiếp cận Thẩm tiểu thư."

Lạc Dạ Hàn im lặng một lúc lâu.

Bên ngoài gió lớn, làm lay động ánh nến trên bàn, bóng dáng hắn kéo dài thành một đường đen kịt trên nền đá lạnh lẽo.

Một lát sau, hắn bật cười.

"Thú vị."

Hắn đặt chén rượu xuống, ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn, giọng điệu vừa lười biếng vừa nguy hiểm:

"Người đã chết, lại dám quay về."

Môi hắn cong lên, nụ cười mang theo một tia châm biếm đầy tà khí.

Chất lỏng đỏ thẫm sóng sánh dưới ánh nến, phản chiếu đôi mắt sâu không đáy của hắn, tựa như một vực thẳm không lối thoát.

Bỗng nhiên, hắn cười khẽ, giọng nói trầm thấp kéo dài, mang theo sự trêu chọc đầy tàn nhẫn:

"Thẩm Sơ Hạ, trẫm mong nàng sẽ phạm một lỗi lầm thật lớn… để trẫm có thể danh chính ngôn thuận trừng phạt nàng."

Nụ cười hắn càng lúc càng rõ ràng, đáy mắt ánh lên tia sắc lạnh đầy nguy hiểm.

Hắn nhấp một ngụm rượu, để chất lỏng cay nồng chậm rãi lan trên đầu lưỡi, như đang thưởng thức một trò chơi đầy kɧoáı ©ảʍ.

Hắn không vội.

Con mồi càng giãy giụa, cuộc săn càng thú vị.

Một con mèo hoang bướng bỉnh, nếu không ép nó đến đường cùng, sẽ mãi mãi không chịu khuất phục.

Hắn muốn nàng từ bỏ hy vọng.

Muốn nàng biết rằng, dù nàng có chạy thế nào cũng không thoát khỏi lòng bàn tay hắn.

Nụ cười trên môi hắn càng sâu, vừa ung dung, vừa tà mị, lại xen lẫn một chút thích thú bệnh hoạn.

"Trẫm muốn xem, nàng sẽ chạy được bao xa trước khi bị trẫm tóm lại."

Lạc Dạ Hàn đứng dậy, khoác áo choàng lên người, động tác thong thả nhưng lại mang theo một áp lực vô hình.

Hắn nghiêng đầu, ánh mắt nặng nề đè nén tất cả không gian xung quanh.

Giọng hắn chậm rãi, trầm thấp nhưng đầy nguy hiểm, như một con rắn độc đang nhả nọc:

"Nếu nàng thích diễn trò, vậy trẫm sẽ để nàng chơi đến cùng."

Hắn đứng dậy, chậm rãi bước về phía cửa, tay áo rộng thùng thình kéo theo một luồng khí lạnh.

"Truyền lệnh xuống."

Giọng nói hắn mang theo áp lực nặng nề.

"Không cần ngăn cản nàng."

Ám vệ thoáng giật mình, nhưng vẫn lập tức cúi đầu.

"Dạ."