Tù Nhân Của Đế Vương

Chương 13: Không thể thoát khỏi tầm kiểm soát của hắn

Sau cuộc đối đầu trong Ngự Hoa Viên, Thẩm Sơ Hạ không hề tỏ ra yếu thế trước Lạc Dạ Hàn.

Nhưng nàng hiểu rõ, càng chống đối, hắn càng thích thú.

Hắn không cần một nữ nhân ngoan ngoãn, cũng chẳng cần kẻ biết vâng lời.

Hắn chỉ thích một con mèo hoang giãy giụa dưới tay hắn - càng vùng vẫy, hắn càng cảm thấy thú vị.

Sáng hôm đó, nàng vô tình nắm được một cơ hội hiếm hoi, Tiểu Lục - cung nữ hầu cận đang cúi người rót trà cho nàng.

Bàn tay nàng ta chạm nhẹ lên mặt bàn, để lại một vệt mờ như vô tình.

Chỉ một ánh mắt lướt qua, Thẩm Sơ Hạ đã nhận ra - đó là ký hiệu ám ngữ của Đại Hạ.

Không biểu lộ cảm xúc, nàng nâng chén trà lên môi, khẽ nhấp một ngụm.

Tiểu Lục cũng giữ giọng bình thản, nhưng lại khẽ thì thầm một câu chỉ đủ để nàng nghe thấy:

"Thôi Kính hắn còn sống."

Tim nàng đập mạnh.

Thôi Kính.

Thị vệ trung thành nhất của nàng.

Hắn là người cuối cùng nàng thấy trước khi hoàng cung sụp đổ, là kẻ đã cầm kiếm gϊếŧ đến giọt máu cuối cùng để bảo vệ nàng.

Nàng từng nghĩ hắn đã chết trong biển lửa cùng quê hương.

Nhưng không - hắn vẫn sống.

Và hắn đang tìm cách cứu nàng.

Thẩm Sơ Hạ chưa từng nghĩ mình có thể thoát khỏi Lạc Dạ Hàn.

Nhưng khi biết Thôi Kính vẫn còn sống, lần đầu tiên sau ngần ấy thời gian, nàng dám nuôi hy vọng.

Hắn là người duy nhất có thể đưa nàng ra khỏi đây.

Dù cơ hội mong manh đến đâu, nàng cũng phải thử.

Nàng đặt chén trà xuống, ánh mắt không hề dao động, giọng nói cũng không chút khác thường.

"Trà hôm nay có hơi đắng."

Tiểu Lục cúi đầu, nhỏ giọng đáp:

"Nô tỳ sẽ đổi loại khác."

Hai người như chưa từng trao đổi bất kỳ điều gì.

Nhưng trong lòng Thẩm Sơ Hạ, một tia sáng đã lóe lên giữa bóng tối dày đặc.

Đêm đó, nàng gửi tin ra ngoài.

Không thể trực tiếp truyền tin, nàng dùng ám hiệu cũ của Đại Hạ - một dấu khắc nhỏ trên mặt bàn trong thư phòng, nơi các cung nữ vẫn thường lau dọn.

Những người không thuộc Đại Hạ sẽ chỉ nghĩ đó là một vết xước vô tình.

Nhưng nếu người của nàng vẫn còn, họ chắc chắn sẽ nhận ra.

Nàng không biết ai sẽ đọc được nó.

Cũng không biết liệu có ai dám hồi đáp hay không.

Nhưng nàng vẫn chờ.

Và rồi, một đêm khuya, khi nàng đang ngồi trước án thư, một tờ giấy nhỏ bị nhét vào trong ống tay áo.

Bàn tay nàng khẽ run lên.

Nàng mở ra.

Trên đó chỉ có bốn chữ.

"Công chúa, đợi thần."

Tim nàng siết lại.

Thôi Kính.

Hắn còn sống.

Hắn đang ở rất gần.

Và hắn sẽ đến.

Nàng siết chặt tờ giấy, cố gắng điều chỉnh hơi thở.

Nhưng nàng không biết rằng…

Mọi hành động của nàng, Lạc Dạ Hàn đều nhìn thấu...

Thẩm Sơ Hạ không biết rằng, ngay khi nàng nuôi hy vọng, sợi xích của Lạc Dạ Hàn đã siết chặt hơn bao giờ hết.