Tù Nhân Của Đế Vương

Chương 12: Bệ hạ thất thần sao?

Triệu Thục Phi khẽ cựa mình trong lòng hắn, bộ cung trang đỏ thẫm ôm lấy thân hình mềm mại, hương thơm thoang thoảng quấn lấy hơi thở. Lạc Thương Dạ vẫn ôm nàng ta, ngón tay chậm rãi lướt qua làn da mịn màng, như thể đang thưởng thức một tuyệt tác.

Nhưng đôi mắt hắn lại tối đen như vực sâu. Chỉ một giây trước thôi, hắn còn đang chạm vào người nữ nhân trước mặt. Nhưng trong đầu hắn, lại tràn ngập bóng hình một kẻ khác. Không phải nữ nhân ngoan ngoãn trong lòng hắn lúc này. Mà là nàng.

Thẩm Sơ Hạ.

Nữ nhân cứng đầu, quật cường, một kẻ dám đối diện với hắn mà chẳng hề run rẩy. Nàng có lẽ ghê tởm hắn đến tận xương tủy.

Cũng tốt. Nàng càng hận, hắn càng thích.

Vì như vậy, chứng tỏ hắn đã khắc sâu vào tâm trí nàng. Là chấp niệm, là nỗi ám ảnh, là nỗi căm hận đến tận cùng.

Triệu Thục Phi không phải kẻ ngốc. Nàng ta cảm nhận được hơi thở hắn trở nên lạnh lẽo khác thường, đôi mắt hắn không hề đặt trên người nàng ta nữa. Nàng ta khẽ nhíu mày, giọng nói có phần ghen tuông. “Bệ hạ đang thất thần sao?"

Lạc Thương Dạ chợt cười. Nụ cười đủ để khiến người khác lạnh sống lưng.

"Trẫm thất thần?" Giọng hắn trầm thấp, nguy hiểm, như một dã thú đang nheo mắt nhìn con mồi.

Triệu Thục Phi rùng mình, nhưng vẫn cười dịu dàng. “Thần thϊếp không dám." Lạc Thương Dạ cười nhạt, cởi bỏ áo choàng nặng nề trên vai rồi tiện tay ném xuống đất. Tiếng vải chạm sàn vang lên nặng nề, nhưng không nặng bằng áp lực đè nén không khí trong căn phòng này.

Hắn cúi xuống, kéo cằm nàng ta lên, buộc nàng ta phải đối diện với ánh mắt đen sâu thẳm như vực thẳm. "Không dám sao, Việt Hoa?"

Lạc Thương Dạ bỏ tay ra, đứng thẳng dậy, ánh mắt lạnh lẽo như băng.

Triệu Thục Phi giật mình. Không phải vì cái tên hắn gọi. Mà vì tông giọng kia. "Việt Hoa." Hắn chậm rãi lặp lại, âm điệu trầm thấp nhưng càng nguy hiểm hơn bất kỳ lời quát tháo nào. Hắn hiếm khi gọi thẳng tên nữ nhân trong hậu cung.

Nhưng mỗi lần làm vậy, đều là lúc không hài lòng. Lạc Thương Dạ khẽ nghiêng đầu, ánh mắt lạnh như sương tuyết.

"Trẫm không thích nữ nhân đoán suy nghĩ của trẫm."

Một kẻ được sủng ái cũng chỉ có giá trị khi còn hữu dụng. Hắn không có hứng thú với một con rối muốn có suy nghĩ riêng. Mọi thứ trong thiên hạ này, bao gồm cả nàng, đều phải nằm dưới chân hắn.

Ánh mắt hắn vô cảm, như thể vừa cởi bỏ một món đồ chơi nhàm chán. Trong lòng không còn chút hứng thú.