Tù Nhân Của Đế Vương

Chương 15: Để nàng tiếp tục diễn một chút

Ba ngày qua, Thẩm Sơ Hạ vẫn ngoan ngoãn như cũ.

Nàng không vội, cũng chẳng để lộ nửa phần sơ hở. Vẫn chậm rãi dạo bước trong ngự hoa viên, để cung nhân dìu đỡ như kẻ yếu nhược. Vẫn nhẹ cười khi nhận chén trà, dịu dàng như nước, chẳng mảy may khiến ai sinh lòng nghi ngờ.

Nhưng chỉ mình nàng biết - mỗi một bước đi đều như giẫm trên băng mỏng. Nhanh một chút cũng không được, chậm một chút cũng không xong. Quá mức bình thản là đáng ngờ, mà quá mức cẩn trọng lại càng dễ bại lộ.

Chỉ cần một ánh mắt vô tình lướt qua, một hơi thở khẽ đổi nhịp - Lạc Dạ Hàn nhất định sẽ nhận ra điều khác thường. Mà nàng chưa từng dám đánh giá thấp hắn.

Hắn là đế vương, kẻ đứng trên vạn người, nắm thiên hạ trong lòng bàn tay, chỉ một câu nói cũng đủ định đoạt sinh tử kẻ khác. Trước mặt hắn, không có hai chữ "may mắn".

Vậy nên, nàng kiên nhẫn. Nhưng dù đã cố trấn định, vẫn có một cảm giác mơ hồ khiến nàng bất an. Như thể từ trong bóng tối, có một đôi mắt lạnh lẽo đang theo dõi từng cử động nhỏ nhất của nàng.

---

Ngày thứ ba, tín hiệu cuối cùng cũng tới.

Một mảnh giấy mỏng giấu trong tay áo cung nữ, trên đó chỉ vỏn vẹn hai chữ: "Đêm mai."

Thẩm Sơ Hạ không hề biến sắc. Nàng chỉ khẽ vuốt mép áo, nhẹ gật đầu như chẳng có chuyện gì xảy ra. Nhưng trong lòng, một sợi dây căng thẳng đã siết chặt.

Giờ là lúc hành động. Nếu thành công, nàng sẽ thoát khỏi hoàng cung này, thoát khỏi gông xiềng ràng buộc. Còn nếu thất bại… Không có nếu. Bởi vì nàng sẽ không thất bại.

---

Nhưng Thẩm Sơ Hạ không hay biết - ngay lúc nàng nghĩ rằng mình đã giấu kín mọi thứ, có một bàn tay vô hình đã sớm siết chặt lưới, chỉ đợi thời khắc nàng tự chui đầu vào. Một chiếc l*иg đẹp đẽ, tỉ mỉ, đã sẵn sàng khóa chặt nàng bên trong.

---

Dưỡng Tâm Điện.

Lạc Dạ Hàn tựa vào long ỷ, một tay nhàn nhã lật nắp chén trà, dáng vẻ bình thản như thể chuyện trong thiên hạ chẳng có gì đáng bận tâm. Ánh nến đổ bóng trên gương mặt hắn, làm đôi mắt phượng thâm trầm càng thêm khó dò, lạnh nhạt mà ung dung.

Trước mặt, ám vệ cúi đầu, giọng cung kính: "Bẩm hoàng thượng, nàng ta đã nhận tin. Đêm mai, bọn chúng sẽ hành động."

Ngón tay thon dài của Lạc Dạ Hàn nhẹ lướt theo miệng chén sứ, đôi môi mỏng khẽ nhếch thành một nụ cười nhàn nhạt, mang theo chút hứng thú, cũng có chút lạnh lùng. "Chậm quá."

Hắn đã chờ nàng ra tay từ lâu. Nữ nhân kia, thực sự nghĩ rằng có thể che mắt hắn sao? Như một con hoàng yến xinh đẹp, tưởng rằng chỉ cần nhẫn nại sẽ có ngày tự do sổ l*иg.

Nhưng nàng không biết - người nắm giữ chiếc l*иg kia, ngay từ đầu, đã là hắn. Hắn không vội. Hắn muốn nhìn xem, nàng có thể bay được bao xa trước khi bị hắn bắt lại.

"Người của trẫm đã vào vị trí chưa?"

Ám vệ cúi đầu: "Tất cả đã sẵn sàng. Chỉ cần bọn chúng hành động, lập tức có thể bắt giữ."

Lạc Dạ Hàn khẽ gật đầu, ánh mắt bình thản tựa mặt nước hồ thu. "Vậy thì..."

Hắn cười khẽ, tiếng cười như gió thoảng qua, không rõ là ý vị sâu xa hay tàn nhẫn vô tình. "Để nàng tiếp tục diễn một chút cũng không sao." Hắn nâng chén trà, nhẹ nhấp một ngụm, ánh mắt thâm trầm xa xăm.

Nữ nhân của hắn, có gan dám bỏ trốn.

Nhưng nàng không biết, cuộc chơi này - từ đầu đã không có phần thắng dành cho nàng.