Mỗi Đệ Tử Đều Không Đơn Giản

Chương 4.2: Thanh kiếm này gọi là Trạm Uyên

Danh môn tu chân quả nhiên có nền tảng thâm sâu. Chỉ nhìn căn cơ của Quân Mạc Dao, nàng cũng có thể đoán ra từ nhỏ nàng ấy đã được rèn luyện kiếm pháp thiên về tấn công mạnh mẽ.

"Ngoan đồ, nghỉ một lát đi. Giờ mặt trời đang chói chang nhất, lại đây uống ly trà cho mát nào."

Từ lúc trở về từ Tông Chủ Phong, Quân Mạc Dao liền tập trung luyện kiếm. Nhưng rõ ràng, thanh Trạm Uyên này và nàng ấy vẫn chưa ăn ý với nhau.

Nghe thấy tiếng Minh Giai, mặt Quân Mạc Dao lóe lên một tia lạnh nhạt, nhưng vẫn thu kiếm lại. Nàng ấy biết rõ bản thân hiện tại đang mắc kẹt trong giai đoạn không thể tìm được sự hòa hợp.

Từ nhỏ nàng ấy đã khổ luyện kiếm pháp Quân gia, thân thể phản xạ theo từng chiêu thức một cách vô thức. Giờ nàng ấy phải dùng tay trái luyện kiếm, phản xạ theo kiếm pháp cũ lại hoàn toàn đi ngược với nó. Kiếp trước nàng ấy chưa từng sử dụng kiếm tay trái, bởi lúc đó, nàng ấy luôn bị hồn thể kia dụ dỗ đi tìm linh dược chữa trị cho tay phải.

Thấy nàng ấy bước tới, Minh Giai không hề ra vẻ trưởng bối, mà tự tay rót cho nàng ấy một chén trà, cười tủm tỉm đưa tới.

Mùi trà thanh nhã lan tỏa trong không khí, tựa như xua tan phần nào cảm giác bức bối trong lòng Quân Mạc Dao.

Minh Giai đúng là biết cách hưởng thụ. Ngồi dưới gốc cây này có thể thu trọn phong cảnh Trì Kiếm Phong vào mắt, gió nhẹ thổi qua mang theo hương linh dược từ Vấn Dược Phong bên cạnh, bộ trà cụ và ghế đá giản dị nhưng ấm áp, khiến người ta chỉ muốn nhắm mắt mà nghỉ ngơi.

Nhưng sự yên bình như vậy… không thuộc về Quân Mạc Dao.

Nàng ấy đã trọng sinh mang theo thù hận!

Nàng ấy phải đoạt lại Quân gia!

Nàng ấy phải tiêu diệt hồn thể muốn cướp đoạt thân thể nàng ấy!

Những kẻ từng sỉ nhục nàng ấy, xem thường nàng ấy, tổn thương nàng ấy… tất cả đều phải trả giá!

Nghĩ đến đây, ánh mắt Quân Mặc Dao rơi trên kiếm Trạm Uyên càng thêm kiên quyết.

Không được! Nàng ấy không có thời gian để phí phạm, nàng ấy nhất định phải làm tốt nhất, nhanh nhất!

“… Ngoan đồ nhi à, luyện kiếm quan trọng nhất là giữ tâm tĩnh lặng, không kiêu không nóng vội, đạo lý này hẳn con phải rõ.” Minh Giai sao có thể không nhận ra tâm trạng của Quân Mạc Dao lúc này?

Quân Mạc Dao há chẳng biết điều đó! Nhưng ai có thể hiểu được khát vọng trở nên mạnh mẽ của nàng ấy chứ?

“Ta đều biết! Nhưng ta không thể chờ được!”

Có lẽ là cảm xúc đã dâng trào đến cực hạn, cũng có lẽ vì một điều gì đó khác, Quân Mạc Dao lỡ lớn tiếng với Minh Giai.

Chỉ trong thoáng chốc, nàng ấy liền nhận ra bản thân không nên như vậy. Nhưng lời xin lỗi dù đã chực chờ trên đầu môi, nàng ấy lại không thốt ra được.

“Haizz…”

Một tiếng thở dài khẽ khàng.

Quân Mạc Dao nhìn chăm chăm vào tách trà trên bàn, không muốn ngẩng đầu lên, thân mình cứng đờ.

Bỗng nhiên, một bàn tay mát lạnh nhẹ nhàng đặt lêи đỉиɦ đầu nàng ấy, rồi dịu dàng xoa xoa.

“Đừng tự tạo áp lực lớn như vậy, trời có sập xuống cũng đã có sư tôn che chở.” Giọng nói vốn dĩ lười nhác của Minh Giai nay lại nghiêm túc khác thường. “Trẻ con thì chỉ cần đưa ra vấn đề thôi, giải quyết vấn đề là việc của người lớn.”

Quân Mạc Dao chợt ngẩng phắt lên, trong lòng dâng trào một nỗi xúc động khó tả.

Từ khi có ký ức, tất cả những người xung quanh nàng ấy đều nghiêm khắc yêu cầu nàng ấy phải xuất sắc, bởi vì nàng ấy là đại tiểu thư của Quân gia, nàng ấy phải giỏi giang hơn bất kỳ ai.

Phụ mẫu của nàng ấy đối với nàng ấy luôn nghiêm túc, bằng hữu thì cung kính dè dặt. Nàng ấy đã từng nghĩ, ai ai cũng phải sống thật cẩn trọng như vậy.

Nhưng không phải.

Sau khi muội muội nàng ấy ra đời, nàng ấy mới lần đầu tiên nhìn thấy sự dịu dàng và yêu thương của phụ mẫu—sự cưng chiều mà cả đời này nàng ấy chẳng bao giờ có được. Các trưởng lão lúc nào cũng nghiêm khắc với nàng ấy lại đối xử với muội muội hòa ái thân tình, những người bằng hữu xa cách với nàng ấy lại cười đùa vui vẻ cùng muội ấy.

Nàng ấy tự nhủ mình là đại tiểu thư của Quân gia, gánh vác trọng trách bảo vệ gia tộc, không được tùy hứng. Nhưng… rốt cuộc, nàng ấy cũng chỉ là một kẻ phàm tục mà thôi.

Kiếp trước, sau khi rời khỏi Quân gia, nàng ấy lưu lạc khắp nơi, vào sinh ra tử, đã từng nghĩ hồn thể trong nhẫn trữ vật là sự ấm áp duy nhất trong đời mình. Nhưng tất cả, chung quy cũng chỉ là nàng ấy quá ngu muội mà thôi.